Tác giả có lời nói: Chương sau có kinh hỉ chờ các ngươi nha ~
Chương 27: Tiểu tiên nữ
Tạ Vô Nịnh chỉ cảm thấy đầu óc “Ong” một tiếng, mờ mịt
Trong Dao Trì bỗng nhiên xuất hiện một thiếu nữ trần trụi, đang ôm đầu gối ngồi
Sợi tóc thiếu nữ đen nhánh như mực, khuôn mặt diễm lệ như tranh vẽ, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, gương mặt có đường cong ôn nhu, mềm mại
Tóc nàng rủ xuống, trải dài trong nước, bồng bềnh lay động, như những dải rong biển quấn quýt
Thân thể nàng vô cùng mảnh khảnh, phần xương quai xanh lộ trên mặt nước tựa như đôi cánh chuồn chuồn lướt nhẹ, yếu ớt mà mỹ lệ
Nàng cứ thế không hề phòng bị, co ro trong Dao Trì, giống như một hài nhi vừa chào đời, trong trắng, ngây thơ, tràn đầy sự tò mò và khát khao đối với thế giới
Đôi mắt đen trắng ấy trong suốt tựa bảo thạch sáng chói treo trên tinh không, đang tò mò, mờ mịt nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tạ Vô Nịnh đối diện
Tạ Vô Nịnh chỉ cảm thấy đầu óc “Ong” một tiếng, mờ mịt
Hô hấp nghẹn lại, không biết nên phản ứng thế nào
Hắn vô thức lùi về sau một bước, giọng căng cứng là sự kinh ngạc cùng luống cuống mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra: “Ngươi… ngươi là ai vậy?!”
Linh Tiêu lúc này vẫn chưa ý thức được mình đã hóa hình, nghi hoặc chớp mắt: “Ta là Linh Tiêu a.”
Tạ Vô Nịnh: “…”
Đại Ma Đầu há hốc miệng, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời
Chỉ cảm nhận được có thứ gì đó trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, trong đại não cũng trống rỗng, như bị người gõ vào ót vậy, trời đất quay cuồng, từng trận choáng váng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đôi mắt bi bích nhìn chằm chằm Linh Tiêu thật lâu
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là –– Gia hỏa này sao có thể là tiểu bất điểm của hắn??
Tiểu bất điểm của hắn rõ ràng chỉ lớn bằng ngón cái, có thể trượt cầu trượt trên mũi hắn, nhảy dây trên ngón tay hắn
Gia hỏa này lớn như vậy, lại còn… còn như vậy…
Tạ Vô Nịnh không thể hình dung nổi
Nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận nữ nhân trần trụi này chính là tiểu bất điểm vẫn luôn ở trong nốt chu sa giữa trán hắn
“Ngươi là giả mạo do Thái Thượng lão quân tìm đến à?” Hắn âm trầm nói một câu, giây sau xoay người rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Linh Tiêu: “…?”
Tạ Vô Nịnh tên gia hỏa này đang phát điên cái gì vậy
“Tạ Vô Nịnh, ngươi đi đâu vậy?” Linh Tiêu không hiểu đứng dậy từ trong Dao Trì, chợt nghe tiếng nước ao róc rách theo động tác của nàng
Lúc này, nàng mới ý thức được, hình như… có lẽ… nàng thật sự đã hóa hình rồi
Vậy Tạ Vô Nịnh chạy cái gì mà chạy
Nhìn thấy nàng còn như gặp quỷ vậy
Linh Tiêu tức quá, nàng lớn tiếng gọi lại hắn: “Tạ Vô Nịnh, ngươi đứng lại đó cho ta
Ngươi đi đâu vậy!”
Tạ Vô Nịnh nghe thấy tiếng nàng, bước chân càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, tấm lưng kia gần như chạy thục mạng ra khỏi lầu các Dao Trì
Linh Tiêu: “…”
“Tạ Vô Nịnh, ngươi tên vương bát đản này, ngươi có vào hay không?”
Tạ Vô Nịnh toàn thân căng cứng, lưng dán sát vào cánh cửa đại điện lầu các, vểnh tai nghe lén Linh Tiêu mắng hắn bên trong
“Tạ tiểu cẩu, vương bát đản, cẩu vật, ngươi đừng tưởng ngươi trốn ở bên ngoài là ta không biết ngươi ở đâu, ngươi có vào hay không, nếu không vào ta coi như tự mình đi ra!”
Tạ Vô Nịnh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mài răng
Nữ nhân này lại dám mắng hắn
Trừ tiểu bất điểm, không có ai dám mắng hắn mà còn sống đến ngày mai
Mắng mà có thứ tự như vậy
Chẳng lẽ… nàng thật sự là tiểu bất điểm
Nhưng mà, cái này cũng quá lớn rồi!!
Tạ Vô Nịnh oán niệm hoài niệm tiểu bất điểm chỉ lớn bằng ngón cái lúc trước, hắn một chút cũng không thích nghi “tiểu bất điểm” biến thành “lớn không điểm” bây giờ
Linh Tiêu ở bên trong giận dỗi nói “Ta chỉ đếm ba tiếng, một, hai,…”
Tạ Vô Nịnh chỉ cảm thấy trong lòng cảm xúc chập chờn, kỳ kỳ quái quái, khiến hắn vô cùng bực bội
Trước khi nàng đếm đến “ba”, hắn vẫn bất đắc dĩ đi vào
Nhưng khi hắn bước vào, nhíu mày ngẩng đầu, lần nữa bỗng dưng sững sờ
Thiếu nữ vì quá tức giận, đã đứng dậy từ trong Dao Trì, đang trừng mắt nhìn hắn chằm chằm
Mái tóc đen dài đến eo choàng trên bờ vai mảnh khảnh của nàng, lông mi còn vương những giọt nước, khóe môi hơi cong lên, bộ ngực linh lung thướt tha khẽ phập phồng vì tức giận
“Ngươi chạy cái gì mà chạy, ta đáng sợ lắm sao?”
Khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt như tuyết của Tạ Vô Nịnh, lần đầu tiên xuất hiện một chút huyết sắc bình thường
Hắn toàn thân cứng đờ, đột nhiên quay đầu đi
Trong đầu lại xuất hiện tiếng “ong ong”
Ù tai, choáng váng, có thể là thiếu ngủ
“Đến đây.” Linh Tiêu nói
Tạ Vô Nịnh cứng người một lúc
Sau đó như thể đang phân cao thấp với ai đó, hắn nghiêm mặt, ép buộc mình quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ trước mặt, đi thẳng một mạch lên trước, cứng nhắc nói: “Làm gì.”
Mắt hắn kiên quyết nhìn chằm chằm vào mắt thiếu nữ
Cứ nhìn chằm chằm, chằm chằm, rồi bắt đầu dao động
Đôi mắt này quá trong suốt và sạch sẽ, hắn nhìn thấy mà thấy chướng mắt
Ánh mắt hắn chuyển sang chóp mũi thiếu nữ, nhìn một lát, cũng cảm thấy chướng mắt, sau đó lại chuyển sang nhìn chằm chằm miệng nàng
Môi đỏ của thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, óng ánh như hai quả anh đào vừa hái
Chỗ nào cũng thấy hắn chướng mắt, xuống chút nữa, xuống chút nữa là…
Thân thể tinh tế nhưng linh lung của thiếu nữ lướt qua tầm mắt hắn
Tạ Vô Nịnh tức hổn hển, dứt khoát đi lên, nhìn chằm chằm trán nàng
Linh Tiêu lại không trốn không né, thoải mái đứng trước mặt hắn, không hề có chút đỏ mặt hay ngượng ngùng của thiếu nữ
Nàng chỉ rất nghi hoặc: “Bộ dạng của ta bây giờ rất khó coi sao?”
Vì sao Tạ Vô Nịnh sau khi thấy nàng biến hóa, lại có phản ứng kỳ quái như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Vô Nịnh ánh mắt khẽ đảo: “Là có chút xấu.”
Linh Tiêu không tin
Nàng cúi đầu, nhìn mặt nước trong suốt của Dao Trì một chút, rõ ràng vẫn là dung mạo kiếp trước của nàng, không có gì thay đổi
Dù sao thì, nàng cũng từ nhỏ đến lớn được người khác khen “băng tuyết đáng yêu”, không đến mức bị Tạ Vô Nịnh cho là rất khó coi chứ.