Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau

Chương 43: Thái tử hoăng




Chuyện này đều là nhờ vào sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, cắt giảm ảnh hưởng của khí hậu tự nhiên đối với nông nghiệp
Bây giờ huyện Lư Dương cũng đã chế tạo ra xi măng, hoàn toàn có thể đem kinh nghiệm mà Trần Vân Châu từng thấy ở kiếp trước áp dụng
Trần Vân Châu đứng trên đê Hồng Hà vừa quan sát vừa suy nghĩ đối sách
Hồng Hà rất dài, riêng đoạn chảy qua huyện Hà Thủy đã dài hơn trăm dặm, một ngày không thể đi hết
Vì thế bọn họ nghỉ đêm ở nhà một phú hộ, ngày thứ hai lại tiếp tục men theo bờ sông đi lên phía thượng nguồn
Đến ngày thứ ba, bọn họ mới đến trung thượng lưu sông Hồng Hà, đi qua chỗ này là đến địa phận Kiều Châu
Trần Vân Châu dừng bước, đứng ở bờ sông, nhìn mặt sông phẳng lặng và hoa dại nở rộ hai bên bờ, gọi Văn Ngọc Long đến nói: “Đê điều của các ngươi đã xây cao một trượng, tiếp tục gia cố, chỉ sợ hiệu quả cũng rất nhỏ thôi.”
Văn Ngọc Long cười khổ gật đầu: “Đại nhân nói phải
Nếu lũ lụt không quá nghiêm trọng thì không sao, con đê này hẳn là có thể ngăn lũ, nhưng nếu là lũ lớn như năm ngoái, không ít đoạn đê sẽ vỡ mất.”
“Nước sông nên khơi thông, không nên ngăn chặn.” Trần Vân Châu lên ngựa, vừa dẫn ngựa đi về phía hạ lưu vừa nói, “Ta thấy hạ lưu sông Hồng Hà đoạn Đồng Nghĩa và Thanh Dương hồ ở bên cạnh không cách xa nhau, nếu có thể khai thông, nước sông Hồng có thể chảy vào Thanh Dương hồ
Rồi từ Thanh Dương hồ hướng bắc, hợp vào sông Bình An, vừa có thể giảm bớt áp lực cho đê sông Hồng Hà, vừa tăng lượng nước cho Thanh Dương hồ.”
“Nếu lại men theo Thanh Dương hồ xây dựng các công trình dẫn nước xung quanh, dẫn nước trong hồ vào các thôn xóm, như vậy khi hạn hán thì có thể tưới tiêu, khi mưa lớn lại có thể giúp sông Hồng Hà và Thanh Dương hồ giảm bớt áp lực, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?”
Văn Ngọc Long đồng tình gật đầu: “Lời Trần đại nhân nói rất có lý
Chỉ là đoạn Đồng Nghĩa tuy gần Thanh Dương hồ nhưng vẫn cách nhau mấy trăm thước, hơn nữa dưới lòng đất phần lớn là nham thạch, đào mở rất khó
Huyện chí Hà Thủy ghi lại, hơn năm mươi năm trước từng có một vị Huyện lệnh có ý tưởng này, đã huy động mấy trăm dân làng đến đào, nửa tháng chỉ đào được mười mấy mét, mà lại chỉ sâu hơn một mét, xuống chút nữa thì rất khó đào
Đá ở dưới vô cùng cứng, cuối cùng đành phải bỏ dở.”
Trần Vân Châu nghi hoặc hỏi: “Có điều tra xem dưới đó là loại khoáng thạch gì không?”
Văn Ngọc Long ngập ngừng đáp: “Xác nhận là quặng sắt
Chỗ đó quá vắng vẻ, lại gần hồ, diện tích quặng sắt không lớn nên báo lên trên cũng không được cấp trên coi trọng.”
Trần Vân Châu hiểu ra
Thời xưa thực hiện độc quyền buôn bán muối và sắt, triều đình để phòng dân chúng nổi loạn, kiểm soát nghiêm ngặt quặng sắt và đồ sắt, quặng sắt một khi phát hiện sẽ thuộc về triều đình, dân chúng không được tự ý khai thác
Nếu dám trái lệnh, sẽ bị khép vào tội chết
Do đó mà đồ sắt trong dân gian rất ít, giá cả lại đắt đỏ
Nhưng trên thực tế thì mảnh đất này không thiếu quặng sắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mỏ sắt ở Đồng Nghĩa tương đối nhỏ, độ khó khai thác lại lớn, triều đình không coi trọng, địa phương cũng không dám khai thác, thế là cứ bỏ không như vậy
Trần Vân Châu chỉ cảm thấy đó là sự lãng phí của trời đất
Sắt không chỉ dùng để chế tạo binh khí, còn có thể chế tạo nông cụ, máy tuốt lúa, khung dệt, máy may, vân vân
Phàm là muốn bước vào thời đại công nghiệp, không thể thiếu đồ sắt
Hơn nữa nông dân bây giờ, không ít nhà còn không có vài cái liềm, dao sắc và cuốc xẻng dùng được
Nếu nhà nào cũng có nông cụ tốt thì có thể nâng cao hiệu suất lên rất nhiều
Nhưng đó là chính sách, phàm là dính đến muối sắt, làm không tốt đều sẽ mất đầu
Cho nên Trần Vân Châu dù thấy lãng phí, nhưng hắn cũng sẽ không mạo hiểm vi phạm pháp luật mà đi khai thác chỗ quặng sắt này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng để thông sông nối hồ, khai thông chỗ khoáng thạch này chắc cũng không thành vấn đề
Hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu ta có cách có thể tốn ít chi phí mà khai thông được sông Hồng Hà và Thanh Dương hồ thì sao?”
Văn Ngọc Long mắt sáng lên: “Trần đại nhân có cách gì, xin ngài mau nói.”
“Kỳ thực cũng không phải là cách gì mới mẻ, lát nữa ngươi tìm mấy sư phụ pháo hoa cho ta.” Trần Vân Châu nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn định thử dùng mìn, dùng phương thức nổ để khai thông đoạn đường này
Mìn uy lực lớn, có thể tiết kiệm không ít sức người và thời gian
Mặc dù hắn không biết công thức, nhưng có thể chế tạo được pháo hoa thì hẳn có thể chế tạo được thuốc nổ
Tiểu trợ thủ biến mất hồi lâu đột nhiên xông ra: 【Túc chủ, chỗ ta có công thức chế tạo mìn nè, chỉ cần hai trăm nghìn điểm ủng hộ thôi.】
Trần Vân Châu cười khẩy: 【Ngươi đòi được ít nhỉ, không đổi.】
Hắn đâu phải không có cách tự mình mày mò ra, chẳng qua muốn thử cái gan tham lam của tiểu trợ thủ này thôi
Khá lắm, mở miệng đòi hai trăm nghìn, có lẽ là thấy hắn có hai mươi hai vạn điểm ủng hộ nên cố ý sư tử ngoạm, định một hơi lấy hết điểm ủng hộ của hắn
Trần Vân Châu không bao giờ để nó được như ý
Tiểu trợ thủ dụ dỗ: 【Túc chủ, mìn rất hữu dụng, không chỉ có thể giúp ngươi nổ núi mở đường mà còn có thể dùng trong chiến trận, sát thương rất lớn
Đổi hai trăm nghìn điểm ủng hộ món này, không thiệt đâu.】
Trần Vân Châu vẫn là hai chữ: 【Không đổi.】
Tiểu trợ thủ có chút không phục: 【Vì sao
Ngươi tích được nhiều điểm ủng hộ như vậy, vì sao không đổi
Ngươi tích lũy lại cũng có dùng được đâu.】
Quả nhiên là không giữ nổi bình tĩnh
Tiểu trợ thủ bình thường đều không xuất hiện, chỉ lúc đổi đồ là nó mới sốt sắng
Trần Vân Châu đã sớm nghi ngờ, điểm ủng hộ này khi đổi được nó cũng có lợi
Cho nên Trần Vân Châu lần này tích lũy không ít điểm ủng hộ cố ý không đổi, chính là muốn xem phản ứng của tiểu trợ thủ
Không ngờ mới hơn hai trăm nghìn điểm ủng hộ mà tên này đã không nhịn được, tự thân xông ra
Xem ra hắn đoán không sai
Trần Vân Châu nắm chắc trong lòng, trên mặt vẫn tỏ vẻ hờ hững: 【Không cần, ta thích tích lũy điểm ủng hộ, nhìn điểm ủng hộ tăng lên hoài, càng ngày càng nhiều, ta vui là được.】
Tiểu trợ thủ nghẹn họng, hồi lâu mới nói: 【Túc chủ, ngươi là sở thích tích trữ.】
Trần Vân Châu không phản bác: 【Mười vàng khó mua ta thích.】
Ta cứ không đổi, ngươi làm gì được ta
Tiểu trợ thủ bị hắn làm cho không còn cách nào khác, khuyên nhủ: 【Túc chủ, số điểm ủng hộ này ngươi giữ lại cũng vô ích, có tăng được nữa đâu
Ngược lại nếu đổi thành đồ vật, lại có thể nhanh chóng phát huy tác dụng, giúp ngươi kiếm được nhiều điểm ủng hộ hơn.】
Trần Vân Châu: 【Hai mươi hai vạn điểm ủng hộ, đổi sách hướng dẫn nuôi heo và phương pháp chế tạo máy móc.】
Tiểu trợ thủ có vẻ cũng không ngờ Trần Vân Châu sẽ bất thình lình đưa ra yêu cầu này, một hồi lâu mới nói: 【Túc chủ, đổi hai thứ này cần ba trăm nghìn điểm ủng hộ, ngươi còn thiếu tám mươi nghìn điểm, hay là trước đổi một thứ đi.】
Trần Vân Châu phủ định đề nghị của nó: 【Vậy thì không đổi.】
Sao lại có kiểu này chứ, tiểu trợ thủ còn muốn nói gì nữa, nhưng Trần Vân Châu đã đóng hệ thống, không để ý đến nó
“Trần đại nhân, ngài đang cười gì vậy?” Văn Ngọc Long ngạc nhiên nhìn nụ cười đầy ý vị sâu xa trên khóe môi Trần Vân Châu
Trần Vân Châu cười khẽ nói: “Nhớ lại một chút chuyện thôi
Văn đại nhân, có thể tìm được sư phụ làm pháo hoa chưa?”
Văn Ngọc Long vội nói: “Hạ quan đã phái người đi tìm rồi, chắc khoảng hai ba ngày nữa là có tin
Mấy ngày nay, đại nhân cứ dãi dầu mưa nắng ở bên ngoài, vất vả rồi, hay là về nha huyện chỉnh đốn một hai ngày, đợi tìm được sư phụ làm pháo hoa rồi tính tiếp.”
Cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, Trần Vân Châu đồng ý: “Được.”
Một đoàn người trở về huyện Hà Thủy, Trần Vân Châu bảo Văn Ngọc Long lấy bản đồ huyện Hà Thủy và huyện chí, sau đó cùng Đào Kiến Hoa nghiên cứu một phen
Địa hình huyện Hà Thủy cũng không tệ lắm, chỉ có phía nam có hai ngọn núi lớn, phần lớn địa hình khá bằng phẳng, việc xây dựng hệ thống tưới tiêu tỏa khắp toàn huyện cũng không quá khó, hơn nữa việc này là mang ân cho từng người dân, thậm chí là cho hậu thế, một khi thành công, có thể mang phúc cho hậu thế hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn
Hẳn là dân chúng địa phương cũng rất sẵn lòng
Một khi công trình thủy lợi này khởi công, có lẽ hắn sẽ thu được một lượng lớn điểm ủng hộ
Hắn không tin đến lúc đó tiểu trợ thủ còn có thể giữ được bình tĩnh
Đang lúc Trần Vân Châu nghĩ đến việc làm sao trêu chọc tiểu trợ thủ thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng Kha Cửu vội vã: “Đại nhân, Trịnh tiên sinh phái người đến mời ngài, nhanh chóng trở về nha môn Nhất Triệu, nói là có chuyện quan trọng, để ngài nhất định phải về ngay.”
Trịnh biết rõ hắn đến huyện Hà Thủy là có chính sự, nếu không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp, sẽ không phái người đến gọi hắn về
Trần Vân Châu cau mày hỏi: “Trịnh đại nhân có nói là chuyện gì không?”
Kha Cửu lắc đầu: “Người tới không nói, chỉ xin ngài mau về thôi.”
Chẳng lẽ Ngu Thư Tuệ xảy ra chuyện
Trần Vân Châu bảo Kha Cửu đi thông báo Đào Kiến Hoa, sau đó mình đi gặp Văn Ngọc Long nói rõ tình hình: “Ta phải về Nhất Triệu Khánh Xuyên.” "Pháo hoa, pháo sư phụ không cần tìm, ta ở bên Khánh Xuyên thử một chút, sau khi thành công sẽ trực tiếp dẫn người tới, đây là ta hai ngày này vẽ một cái lấy Thanh Dương hồ làm trung tâm dẫn nước tưới tiêu hệ thống, ngươi cầm đi khảo sát thực địa, giúp ta sửa đổi lại, chờ đả thông Hồng Hà và Thanh Dương hồ, chúng ta liền bắt tay vào việc này
"Tốt, Trần đại nhân ngài có việc cứ về trước đi, chuyện bên này cứ giao cho hạ quan là được
Văn Ngọc Long nghiêm mặt nói
Trần Vân Châu khẽ gật đầu, không nói nhiều, sau đó liền dẫn người cưỡi ngựa đi suốt đêm về Khánh Xuyên
Trên đường, bọn họ chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ, trời còn chưa sáng lại tiếp tục lên đường, cuối cùng là trước khi trời tối đuổi về tới nơi
Vừa đến nha môn, Trần Vân Châu liền đi tìm Trịnh Thâm: "Đã xảy ra chuyện gì
Có thể là công chúa xảy ra chuyện
Trịnh Thâm vẻ mặt buồn thiu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Xảy ra chuyện không phải là công chúa, mà là trong kinh Thái Tử
Năm ngoái đêm trừ tịch, Thái Tử mang binh bức thoái vị, bị chém ở trong hoàng thành rồi
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ, vô cùng cảm tạ mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.