Xuyên Thành Hầu Phủ Thật Thiên Kim, Huyền Học Lão Đại Bị Đoàn Sủng

Chương 298: Quỷ diện kính




"Ôn tam công tử, Trần chưởng quỹ đều đứng ở chỗ này, ngài còn có cái gì không tin hay sao, chẳng lẽ ánh mắt của ngài còn không bằng đám dân cờ bạc chúng ta à
"Đúng đấy đúng đấy, có chơi có chịu, chúng ta đều là thua bạc tìm ai mà nói lý lẽ đây
Ôn Tư Viễn thẹn quá hóa giận, càng khiến người ta cảm thấy hắn lúc này chẳng khác nào một tên hề
Thua là thua, đằng này lại còn bại bởi chính muội muội ruột của mình, cái tên Ôn Tư Viễn này đến một chút trí tuệ cũng không có hay sao
Hắn lúc này tức đến hộc máu, vậy những người cược vì hắn mà thua thì tìm ai mà nói lý lẽ bây giờ
Thế nên, trong chốc lát đám người ở s·ò·n·g· ·b·ạ·c sôi nổi lên án công khai Ôn Tư Viễn
Trần Quý đưa tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Tư Viễn
Hắn thậm chí còn suy nghĩ, chẳng lẽ Ôn Tư Viễn cảm thấy hiện tại hắn đang cô đơn lẻ bóng nên vẫn đang mưu tính biện p·h·áp muốn h·ạ·i c·h·ế·t mình hay sao
Nhưng có lẽ Ôn Tư Viễn sẽ phải thất vọng thôi vì hắn đã về tới Lạc Dương thành rồi, sao có thể không có chút phòng bị nào được chứ
"Người đâu
Trần Quý thầm nghĩ, lạnh lùng mở miệng, ngay lập tức từ bên ngoài s·ò·n·g· ·b·ạ·c, vô số thị vệ xông vào
Bọn thị vệ này ai nấy bên hông đều đeo trường k·i·ế·m, trông một đám hung thần ác s·á·t
Vừa bước vào s·ò·n·g· ·b·ạ·c, bọn thị vệ liền đồng loạt bảo vệ xung quanh Trần Quý
Trần Quý lại đứng chắn trước người Ôn Hành, hệt như chỉ cần Ôn Tư Viễn dám làm bất lợi cho Ôn Hành, thì đám thị vệ kia sẽ rút trường k·i·ế·m bên hông ra đ·â·m hắn thành t·h·ị·t nát ngay lập tức
"Ôn tam c·ô·ng t·ử, tại hạ thất lễ
Trần Quý châm chọc nói, như thể đang ngầm bảo với Ôn Tư Viễn rằng, lần này còn muốn h·ạ·i mình thì đâu dễ như vậy nữa
Hắn hiện tại vừa có tiền vừa có lương thực, tục ngữ có câu có tiền có thể bắt ma đẩy cối xay, có tiền rồi thì hắn có thể mướn cả đống thị vệ võ c·ô·ng cao cường để bảo vệ mình
Dù cho thủ hạ của Ôn Tư Viễn có cao thủ, hắn cũng không sợ
"c·ô·ng t·ử, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi
Bảo lâm nhỏ giọng nói khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Trần Quý
Trần Quý chỉ sợ đã biết được mấy tên s·á·t thủ kia là do Ôn Tư Viễn phái đến rồi
Nếu không phải vì Ôn Tư Viễn là anh trai của Ôn Hành, có lẽ Trần Quý đã muốn p·h·át t·á·c ngay tại chỗ rồi
Lúc này mà bọn họ không đi nữa, đến lúc muốn đi chỉ sợ cũng không đi được ấy chứ
Nhất là Ôn Hành, Bảo lâm không biết vào thời khắc mấu chốt này, nàng còn nhớ tình cảm tay chân với Ôn Tư Viễn hay không, nhưng tỉ lệ lớn là sẽ không vì dù sao Ôn Tư Viễn vẫn luôn nhắm vào nàng, thấy nàng cũng chẳng có sắc mặt tốt
"Hừ
Ôn Tư Viễn rốt cuộc cũng thấy sợ
Hắn sợ chuyện bại lộ rồi lại phải vào đại lao
Nhà ngục của Đại Lý Tự âm u lạnh lẽo, hắn đã vào một lần rồi thì chẳng muốn đi lần thứ hai đâu
Lần này hắn tạm tha cho Ôn Hành, sau này rồi tính sổ với nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ôn Tư Viễn nghĩ thầm, rồi phất tay áo rời đi, cho đến khi ra khỏi s·ò·n·g· ·b·ạ·c, hắn mới cảm thấy ánh mắt Trần Quý nhìn mình đã m·ấ·t hút
"Ôn đại tiểu thư, khế ước của Ức Linh Các hiện đang ở Trần gia, mời ngài theo Trần mỗ đi một chuyến
Ôn Tư Viễn vừa đi, Trần Quý đã phất tay, đám thị vệ kia cũng nhanh chóng thu đao k·i·ế·m
"Được
Thấy sắc mặt của Trần Quý, Ôn Hành biết không chỉ có chuyện khế ước cửa hàng, mà hẳn là hắn còn có chuyện khác muốn nói với mình
Mấy ngày nay rời khỏi Kinh Đô, đâu chỉ có mỗi Ôn Tư Viễn p·h·ái người gây khó dễ cho Trần Quý, chắc chắn còn có người khác nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ôn đại tiểu thư, mời đi lối này
Trần Quý đưa tay làm dấu mời, thái độ đối với Ôn Hành vô cùng cung kính
Hắn hiện tại là đại gia có tiền có thóc gạo, đến quan viên bình thường thấy còn phải kh·á·c·h kh·á·c·h khí khí ấy chứ, dù sao hiện giờ ai có lương thực thì người đó chính là đại gia, tự nhiên phải kh·á·c·h khí với Trần Quý một chút rồi
"Mọi người hiện tại có thể đến Lương Mãn Thương xếp hàng lĩnh gạo, Trần mỗ còn có việc nên xin cáo từ trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ôn Hành đi phía trước, Trần Quý chắp tay với những người khác, thái độ n·g·ư·ợ·c lại vô cùng kh·á·c·h khí, càng khiến người ở chỗ này thêm tò mò về Lương Mãn Thương, lũ lượt kéo nhau đi Lương Mãn Thương
Trần Quý gặp được kỳ ngộ, tự nhiên sẽ sớm thu xếp an bài đưa vợ con của mình đến nơi an toàn
Trần Quý vốn ở tòa nhà phía sau Ức Linh Các tr·ê·n ngã tư đường
Tuy rằng tòa nhà không được dễ gây chú ý như nhà của những đại gia đình, nhưng so với nhà tầm thường vẫn là giàu có hơn nhiều
Sau khi rời khỏi s·ò·n·g· ·b·ạ·c, xe ngựa đã sớm đỗ sẵn bên ngoài
Những xe ngựa này đều là do Trần Quý sai người đến, trong đó có một chiếc xe ngựa lớn nhất rộng rãi nhất, Trần Quý dẫn Ôn Hành đến trước xe ngựa, tự mình vén màn xe lên, ý bảo Ôn Hành lên xe
"Hành tỷ tỷ, ta với Triệu Kỳ Thụy cũng đi cùng tỷ nhé
Nam Cung Như hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm, tự nhiên muốn hóng hớt chút náo nhiệt, hơn nữa, nàng nghĩ Ôn Hành cũng không muốn tách rời nàng
"Lên xe đi
Ôn Hành khẽ gật đầu, Nam Cung Như lập tức lên xe ngựa
Bên trong xe ngựa phủ một lớp đệm dày cộp, vì không gian lớn nên các loại vật dụng bày biện đầy đủ cả
Xe ngựa chạy tr·ê·n đường, hệt như một gian phòng ngủ nhỏ di động vậy
"Đến Trần gia
Trần Quý phất tay, rồi cũng lên chiếc xe ngựa phía sau
Mấy chiếc xe ngựa hướng về phía Trần gia mà đi, đặc biệt gây chú ý tr·ê·n ngã tư đường
Triệu Kỳ Thụy cũng tò mò muốn xem náo nhiệt, nên ngồi cùng xe với Trần Quý
Trần Quý đã tôn kính Ôn Hành thì tự nhiên cũng vô cùng tôn kính bạn bè của nàng
s·ò·n·g· ·b·ạ·c với Trần gia cách không xa, uống hết một chén trà là đến Trần gia rồi
Trừ việc Trần phu nhân cùng con cái không ở trong căn nhà này, còn lại những thứ khác Trần Quý đều không mang đi
"Ôn đại tiểu thư, đến Trần gia rồi
Đến Trần gia, Trần Quý dẫn đầu xuống xe ngựa, rồi cung kính mời Ôn Hành vào Trần gia
Trần quản gia đã sớm chờ sẵn để dẫn theo một đám nha hoàn tiểu tư mời Ôn Hành vào trạch viện
Sau khi dẫn Ôn Hành đến chính đường, Trần Quý mới bảo quản gia đi lấy khế ước của Ức Linh Các
"Ôn đại tiểu thư, chút lòng thành, mong ngài nhất định phải n·h·ậ·n lấy, sau này ngài có việc gì thì cứ việc phân phó một tiếng, Trần mỗ nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngài giải quyết
Trần Quý cầm khế ước đưa cho Ôn Hành, vẻ mặt cảm kích, thần sắc còn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hơn cả lúc ở sòng bạc
Nam Cung Như thấy bộ dạng của hắn như thế, trong lòng biết đoạn đường Trần Quý đi qua chắc chắn không hề dễ dàng, thậm chí tr·ê·n người hắn còn có loại cảm giác đã quen với sinh t·ử, khiến người ta cũng th·e·o đó mà hơi xúc động
"Đa tạ
Ôn Hành thoải mái nhận lấy khế ước, Trần Quý phất phất tay, ý bảo quản gia pha trà
Hơi trà lượn lờ trong chính đường, hương trà lan tỏa khắp nơi
Trần Quý bưng chén trà, thấy Ôn Hành bình tĩnh uống trà, như thể đang đợi hắn tiếp tục mở miệng, trong lòng cảm thán một tiếng đúng là cao nhân
"Ôn đại tiểu thư, thật không dám giấu giếm, Trần mỗ sau khi rời kinh, quả thực là trải qua cửu t·ử nhất sinh, những kẻ ám s·á·t Trần mỗ thì Trần mỗ sẽ không nói đến nhưng có một chuyện Trần mỗ cảm thấy vô cùng cổ quái, kính xin Ôn đại tiểu thư chỉ điểm cho Trần mỗ
Trần Quý vừa nói, Trần quản gia đã đóng cửa chính đường lại
Nam Cung Như với Triệu Kỳ Thụy liếc nhau, ngay sau đó, chỉ thấy Trần Quý từ từ đứng dậy, có chút khom người một chút khi ngồi xuống ghế dựa
"Răng rắc
Ghế dựa chuyển động, chỉ thấy tr·ê·n mặt đất bật lên một viên gạch nhỏ
Nhấc viên gạch lên, thì thấy phía dưới mặt ghế là một cái lỗ vuông nhỏ
Trần Quý nhấc ghế dựa ra, rồi từ trong lỗ lấy ra một bọc quần áo
Ngay khi bọc quần áo được lấy ra, Nam Cung Như với Triệu Kỳ Thụy chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh mạnh mẽ ập tới
Cảm giác này, y hệt như lúc trước nàng lấy được chiếc vòng tay kia vậy
Có thể thấy được thứ được bọc trong bọc quần áo không phải là đồ vật bình thường
"Ôn đại tiểu thư, thật không dám giấu giếm, ta hồi trẻ kiếm được một khoản lớn, đều là nhờ ta vô tình có được hai chiếc bình cổ, trong đó một cái ta đã bán đi, còn lại một cái, ta vẫn luôn cất giấu
Sau khi ta rời kinh, ngoài những kẻ đ·u·ổ·i g·i·ế·t ta ra, ta còn chạm trán mấy thầy phong thủy, bọn họ muốn ta giao ra chiếc bình này, nếu không sẽ g·i·ế·t ta, ta biết dù có giao ra thì bọn họ cũng sẽ không tha cho ta, nên đành t·r·ố·n ch·ạ·y một đường, mới giữ được tính m·ạ·n·g
Kỳ thật người đã bảo vệ hắn là nhờ bùa hộ m·ệ·n·h của Ôn Hành
Những thầy phong thủy kia có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n cao minh, có thể triệu ác quỷ ra h·ạ·i người
Nếu không có bùa hộ m·ệ·n·h, thì hắn đã bị ác quỷ h·ạ·i c·h·ế·t rồi
"Chiếc bình này, đẹp quá
Trần Quý vừa nói vừa mở bọc quần áo ra, để lộ ra chiếc bình cổ được bọc bên trong
Chiếc bình cổ này có màu sắc trong suốt, như là ngọc chế tác vậy
Tuy rằng phía tr·ê·n nó không có bất cứ hoa văn trang sức gì, nhưng chỉ riêng chất liệu thôi cũng đủ để người ta biết nó là một món đồ quý giá
Từ chiếc bình cổ, từng luồng khí lạnh không ngừng lan tràn ra, Ôn Hành khẽ nh·e·o mắt, Trần Quý giơ chiếc bình cổ lên, tiến về phía trước chân nàng
Những thầy phong thủy kia muốn chiếc bình cổ này, chắc chắn là do bản thân chiếc bình này có vấn đề
Thế nên Trần Quý cũng không định giữ lại chiếc bình này nữa, mà muốn hỏi xem Ôn Hành nên xử lý nó như thế nào
"Ta nghĩ thứ mà bọn họ muốn tìm không phải là chiếc bình này, mà là đồ vật bên trong bình
Ôn Hành vừa nói, vừa nhận lấy chiếc bình từ tay Trần Quý, rồi lật ngược nó lại
"Rầm
Chỉ thấy một chiếc gương nhỏ cầm tay cổ kính từ trong bình cổ rơi ra
Chiếc gương nhỏ này có hoa văn rậm rạp mà phức tạp, toát ra một bầu không khí cổ xưa
Ôn Hành nhìn chiếc gương, cười lạnh
Lại là Quỷ Diện Kính
Quỷ Diện Kính, một trong thập bảo của Địa Phủ, lại có thể được giấu trong bình cổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.