"Tiểu thư, ngài ngồi vững
Người đánh xe cầm roi ngựa, cung kính nhắc nhở
"Đi thôi
Ôn Hân nhắm mắt lại, tựa vào trên đệm, xa phu nghe vậy, vung roi ngựa, lái xe, đi An Viễn hầu phủ
Xe ngựa đung đưa trong nháy mắt, Ôn Hân liền đau đến siết chặt tay
Tấm đệm dày cộp ở dưới thân, cũng không thể giảm bớt đau nhức trên người nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng bây giờ là bệnh nhân, là bệnh nhân bị trọng thương, căn bản là không thích hợp đi ra ngoài
Vĩnh An hầu vợ chồng còn nói yêu thương nàng, đều là đánh rắm, còn không phải cảm thấy nàng có thể mang đến chỗ tốt cho hầu phủ, mới đối với nàng tốt
Cho nên, Vĩnh An hầu phủ không phải là nhà của nàng, kể từ khi biết thân thế của mình, nàng cũng không xem Vĩnh An hầu vợ chồng là cha mẹ ruột của mình
Trong lòng nàng, chỉ coi Vĩnh An hầu phủ là một khối bàn đạp, một khối bàn đạp có thể giúp nàng trở thành chính phi của Tín Vương
"Không có gì, ráng nhịn, chỉ cần nhẫn nại thôi, sẽ ổn thôi
Xa phu cưỡi ngựa đã rất cẩn thận nhưng Ôn Hân vẫn cảm thấy vết thương trên người đau dữ dội
Nàng hít một ngụm khí lạnh, không ngừng trấn an bản thân, để một lát đến An Viễn hầu phủ, có thể khiến nàng trông giống như trước kia
Lẩm bẩm mở miệng, Ôn Hân đẩy màn xe, nhìn về phía ngã tư đường
Lạc Dương thành phồn hoa xa hoa lãng phí, nàng nhất định phải ở lại nơi này, nhất định phải trở thành Tín Vương phi
Trong mắt Ôn Hân tràn đầy dã tâm, nàng không ngừng trấn an chính mình, tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt đau đớn
An Viễn hầu phủ ở thành bắc, trạch viện rất lớn, cách Vĩnh An hầu phủ khá xa
Một đường ngồi xe ngựa đến đây, Ôn Hân cảm thấy như đã c·h·ế·t đi một lần, miệng vết thương quá đau đớn kéo căng, lại bị xé rách thêm lần nữa
Thật vất vả đến An Viễn hầu phủ, tiểu nha hoàn đi cùng Ôn Hân cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ nàng xuống xe ngựa
"Ôn nhị tiểu thư tới
Quản gia phủ Hầu nhìn thấy Ôn Hân xuống xe, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy ra nghênh đón
Nhìn ánh mắt gấp gáp kia, Ôn Hân đột nhiên cảm giác như trở lại trước kia
Trước kia các nhà quyền quý ở Lạc Dương thành nhìn thấy nàng, cũng đều sốt sắng như vậy, coi trọng nàng như vậy
Ánh mắt của quản gia thỏa mãn lòng hư vinh của Ôn Hân
"Làm phiền quản gia dẫn ta đi gặp lão phu nhân
Ôn Hân gật đầu, giọng nói êm dịu, tuy rằng trên người rất đau, nhưng nàng có thể cắn răng chịu đựng
"Nhị tiểu thư khách khí rồi, Tín Vương điện hạ cũng có mặt ở phủ
Quản gia khom người, nói thêm một câu về Tín Vương
Trong lòng Ôn Hân căng thẳng, vội vàng sờ lên tóc mai
Tín Vương cũng tới sao, thật sự là quá tốt, nàng có thể cảm giác ra Tín Vương đối nàng cũng có tình cảm, chỉ là Tín Vương quá mức cẩn thận, hình như còn đang do dự
Ôn Hân hiểu được, nếu muốn trở thành Tín Vương phi, nhất định phải cho Tín Vương thấy được giá trị của bản thân
Thanh danh của nàng ở Lạc Dương thành còn chưa đủ lớn, chỉ cần lớn hơn chút nữa, nhất định sẽ khiến Tín Vương lựa chọn nàng
Hôm nay, nàng sẽ để Tín Vương nhìn xem, xem tin đồn về việc nàng có phúc vận đến đâu
"Được
Ôn Hân gật đầu, vịn lấy tay tiểu nha hoàn, móng tay đâm vào da thịt nha hoàn
Nha hoàn đau đến mặt trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, nhưng không dám hé răng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, Ôn Hân thấy thế, khóe môi cong lên, ngược lại cảm thấy trên người không còn đau đớn như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy người khác đau hơn nàng, trong lòng nàng cũng không khó chịu như vậy
Nghĩ vậy, Ôn Hân càng dùng sức thêm, trên tay áo nha hoàn còn có vết m·á·u nhàn nhạt chảy ra
"Nhị tiểu thư, mời đi lối này
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, dẫn Ôn Hân vào phủ
Không hiểu sao, khi quản gia bước chân qua đại môn, thân thể run lên, da mặt cũng không nhịn được co giật
Hắn luôn không nhịn được muốn ngẩng đầu lên nhìn, dù sao buổi sáng chính là ở chỗ này treo một cỗ t·h·i thể
Không chỉ cổng lớn, mà cả ngoài cửa phòng ngủ của lão phu nhân cũng treo một cỗ t·h·i thể
Nhớ tới t·h·ả·m trạng của c·ỗ t·h·i thể kia, quản gia càng run rẩy dữ dội
Ôn Hân đắm chìm trong niềm vui sắp gặp Tín Vương, nên không chú ý tới sự khác thường của quản gia
An Viễn hầu phủ rất lớn, trạch viện năm lớp nhà, vô cùng to lớn hùng vĩ, đình đài lầu các lộng lẫy vô song
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi xuyên qua hầu phủ, quản gia dẫn Ôn Hân đến sân của lão phu nhân, Phúc Khang Viện
Người già, không còn mặn mà với tiền tài và quyền thế như vậy, ngược lại đặc biệt cuồng nhiệt với những chuyện liên quan đến phúc thọ
Ôn Hân trời sinh vận may, lão phu nhân của Hầu phủ lại muốn sống lâu, nên đối với Ôn Hân vô cùng nhiệt tình
Hơn nữa, vì mối quan hệ với Tín Vương, người của Hầu phủ nhìn thấy Ôn Hân đều vô cùng cung kính
Hai cỗ t·ử sĩ t·h·i thể tối qua đã bị Lâm Song Như lặng lẽ treo ở Hầu phủ
Sáng sớm hôm nay, thị vệ mở cửa nhìn thấy c·ỗ t·h·i thể kia thì trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh
Còn c·ỗ t·h·i thể treo ở Phúc Khang Viện thì dọa cho lão phu nhân ngất xỉu
An Viễn hầu Vu Huy và Hầu phu nhân đang nóng lòng chờ Ôn Hân ở Phúc Khang Viện
Tín Vương cũng đã đến, mang theo hai vị ngự y đến khám bệnh cho lão phu nhân
Ngự y bắt mạch, vẫn không phát hiện ra lão phu nhân có gì khác thường, chỉ là bà hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn thỉnh thoảng co giật hai lần, thực sự khiến người lo lắng
Không chẩn đoán ra nguyên nhân bệnh, có thể là lão phu nhân bị giật mình, mà điều này không phải là chuyện mà đại phu bình thường có thể giải quyết, Hầu phu nhân liền nghĩ ngay đến Ôn Hân, cho nên mới sai người đến Vĩnh An hầu phủ báo tin
Tín Vương ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, vẻ mặt h·u·n·g á·c nham hiểm
Tối qua đám t·ử sĩ được phái đi g·i·ế·t Ôn Hành, không một ai trở về, như thể biến m·ấ·t khỏi thế gian này vậy
Hắn sai người đi thăm dò tin tức, nhưng không thu được gì, cho đến một canh giờ trước, người của Hầu phủ báo tin, nói phát hiện hai cỗ t·h·i thể trong phủ, hắn giật mình, lúc này mới vội vàng chạy tới
Vu Huy dẫn hắn đi xem hai cỗ t·h·i thể kia, Tín Vương liếc mắt một cái liền nh·ậ·n ra đúng là t·ử sĩ dưới trướng của hắn
Trong lòng Tín Vương vừa k·i·ế·p sợ vừa nặng trĩu
Ôn Hành rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể phản s·á·t toàn bộ t·ử sĩ, lại còn thần không biết quỷ không hay đem t·h·i thể vứt vào An Viễn hầu phủ
Ôn Hành đang cảnh cáo hắn, đang t·r·ả t·h·ù hắn
Tín Vương nhắm chặt mắt, trong lòng nặng nề
Có lẽ hắn đã đánh giá cao t·ử sĩ của mình, việc này lẽ ra phải do người của Lục Đình Yến giải quyết
Nhưng cho dù là Lục Đình Yến ra tay, cũng không thể khiến t·ử sĩ biến mất không dấu vết, không để lại chút tin tức nào như vậy được
"Hầu gia, phu nhân, Ôn nhị tiểu thư tới
Tín Vương còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng quản gia, hắn mở mắt ra, liếc mắt liền thấy Ôn Hân với vẻ mặt xinh đẹp
Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Hân ửng hồng, thân hình nàng trông nhỏ nhắn, xinh xắn, dịu dàng và ôn nhu trong chiếc váy lụa
"Gặp qua hầu gia, phu nhân
Ôn Hân khom người hành lễ, liếc nhìn Tín Vương một cái, vẻ thẹn thùng trên mặt càng thêm rõ rệt:
"Gặp qua Tín Vương điện hạ
Tín Vương tuấn dật tiêu sái, thân phận cao quý, là đối tượng được rất nhiều khuê nữ ở Lạc Dương thành thầm mến
Lục Đình Yến tuy là con của hoàng hậu, nhưng quanh năm chinh chiến ngoài sa trường, s·á·t khí trên người quá nặng, không được nữ tử yêu thích bằng Tín Vương
"Ôn nhị tiểu thư không cần đa lễ, mau vào thăm mẫu thân đi
An Viễn Hầu phu nhân kéo tay Ôn Hân, giọng điệu ôn hòa, trong lòng vô cùng sốt ruột
"Vâng
Thấy Tín Vương nhìn mình, Ôn Hân ngượng ngùng cúi đầu xuống, đi về phía g·i·ư·ờ·n·g
Càng đến gần g·i·ư·ờ·n·g, Ôn Hân càng cảm thấy không thoải mái trong lòng
Đứng trước g·i·ư·ờ·n·g, Ôn Hân lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía lão phu nhân
Chỉ thấy lão phu nhân nằm trên g·i·ư·ờ·n·g nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh lét, quầng mắt thâm đen, trông như trúng đ·ộ·c
"Cái này..
Ôn Hân im lặng, trong lòng có chút bài xích, vừa nói được một chữ thì tai họa bất ngờ xảy ra
Lão phu nhân trên g·i·ư·ờ·n·g chợt mở mắt, trừng trừng nhìn lên trên
"Mẫu thân, người tỉnh rồi
Hầu phu nhân mừng rỡ, nghĩ quả nhiên mời Ôn Hân đến là có ích, nàng quả là người có phúc vận
Bà còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì thấy lão phu nhân trên g·i·ư·ờ·n·g đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn Ôn Hân
Ánh mắt bà đục ngầu khô héo, khi trừng lên thì như muốn bay ra khỏi hốc mắt
"Tai tinh, tai tinh
Lão phu nhân lẩm bẩm, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ, đột ngột ngồi dậy từ trên g·i·ư·ờ·n·g, lao về phía Ôn Hân
Biến cố này không ai ngờ tới, Ôn Hân theo bản năng đưa tay ra ngăn lão phu nhân lại gần
"Mẫu thân
"Mẫu thân
Lão phu nhân cảm xúc vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g, vừa xông lại bắt Ôn Hân, thì bị Ôn Hân đẩy ra
Ngay sau đó, một tiếng th·é·t ch·ói tai vang lên, lão phu nhân ngã vật ra đất, cả người co giật, miệng sùi bọt mép
Ngự y vẫn luôn túc trực trong phòng cũng giật mình, vội vàng hoàn hồn lại bắt mạch cho lão phu nhân
"Không xong, lão phu nhân sợ là trúng gió
Chạm vào mạch tượng của lão phu nhân, ngự y run rẩy, thốt ra
Trước mắt Vu Huy tối sầm lại, thân hình hơi chao đảo
Sao lại thế này, không phải mẫu thân vẫn còn khỏe sao!.