Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Làm Bảo Mẫu Nhỏ Trong Nhóm Nhạc Nam

Chương 57: Chương 57




Chương 57: Âm U
Nàng thu xếp xong cảm xúc căng thẳng, đẩy xe đẩy thức ăn đi tới cửa phòng Phó Hi, đưa tay gõ cửa
"Cửa không khóa
Trong phòng truyền đến giọng nói lười biếng của Phó Hi, Đường Điềm đẩy cửa phòng ra, vội vã bước vào
Nàng muốn hành động thật nhanh, sợ Phó Hi nổi giận
Phó Hi ngồi trên sofa nhìn dáng vẻ hành động nhanh chóng của nàng, sợ hắn sẽ..
ăn tươi nuốt sống nàng
Hắn chậm rãi nhắc nhở nàng: "Hàn Ca không hề đơn giản đâu, ngươi ít tiếp cận hắn lại
Đường Điềm không nghĩ tới hắn sẽ nói với nàng chuyện này, chứ không phải nổi giận
Mặc dù nàng không hiểu tại sao Phó Hi lại nói như vậy, nhưng Phó Hi còn hiểu Ôn Triệu Hàn hơn cả nàng
Đường Điềm nhìn về phía Phó Hi, dáng vẻ hắn lười nhác, bất luận là thần sắc hay giọng điệu của câu nói vừa rồi, đều không giống đang lừa gạt mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà, Ôn Triệu Hàn đơn giản hay không thì có liên quan gì đến nàng
Nàng không có cố ý tiếp cận Ôn Triệu Hàn, sáng hôm nay là không có cách nào, chỉ có thể chọn lên xe của một người
"Phó tiên sinh nghĩ nhiều rồi, ta không có cố ý muốn tiếp cận Ôn tiên sinh
Phó Hi mỉm cười: "Vậy tại sao lúc đến và về đều chỉ lên xe của hắn, còn nữa, lúc dùng cơm, luôn chủ động đứng bên cạnh hắn
Giọng điệu Phó Hi tỏ ra không quan tâm, chỉ là nghe thế nào cũng đều mang một vẻ chua chát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đường Điềm bày món salad rau củ cuối cùng lên bàn ăn, lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với bàn ăn
Nàng nói: "Đây là công việc của ta, cho dù phụ trách vị tiên sinh nào cũng đều như vậy
Phó Hi nhếch môi cười giễu: "Ta thấy không phải như vậy đâu
Đường Điềm biết hắn đang ám chỉ nàng không chọn hắn đầu tiên, bèn nói thật với hắn: "Phó tiên sinh..
khiến ta có chút sợ hãi
Câu nói của nàng khiến sắc mặt Phó Hi trầm xuống, hắn không lên tiếng nữa, chỉ là nhìn nàng chằm chằm
Đường Điềm bị hắn nhìn đến cả người thấy lạnh gáy, vội vàng nhân cơ hội đẩy xe thức ăn rời khỏi phòng hắn, cũng may đêm nay Phó Hi không tiến lên ngăn cản
Nàng cuối cùng cũng đưa bữa tối của Ôn Triệu Hàn vào phòng hắn, nhiệm vụ bữa tối hôm nay thuận lợi hoàn thành một nửa, bởi vì lát nữa còn phải thu dọn bàn ăn đã dùng xong của bọn họ
Đường Điềm xuống lầu ăn tối xong, lúc quay lại thì đã là 40 phút sau
Nàng một lần nữa vào phòng của mấy vị nam chính lấy đi bàn ăn, kỳ quái là, Thẩm Yến Lễ ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không
Phó Hi thì ngược lại với hắn, từ lúc nàng đi vào, ánh mắt hắn cứ nhìn theo nàng chằm chằm, khiến Đường Điềm tuyệt nhiên không dám nhìn vào người hắn
Bất quá, nàng vẫn thuận lợi lấy đi bàn ăn, rời khỏi phòng hắn
Đường Điềm từ phòng Ôn Triệu Hàn đi ra, vừa đẩy xe thức ăn vừa vào thang máy xuống lầu, thầm nghĩ: Thẩm Yến Lễ chắc là đã dần mất hảo cảm với nàng, Phó Hi..
e là còn phải tốn thêm một thời gian nữa mới có thể khiến hắn lại ghét nàng
Tám giờ rưỡi tối, nàng tan làm trở về phòng, ngồi trên sofa một lúc, thiếu chút nữa là quên mất việc đưa sữa bò cho Thẩm Yến Lễ
Đến chín giờ mười mấy phút, Đường Điềm đi hâm nóng một ly sữa bò, bưng lên lầu hai cho Thẩm Yến Lễ
Nàng gõ cửa phòng Thẩm Yến Lễ, được đồng ý mới bưng sữa bò đi vào
Thẩm Yến Lễ không có ở phòng khách, Đường Điềm chuẩn bị đặt sữa bò ở phòng khách thì dáng người cao lớn của hắn từ trong phòng ngủ bước ra
Đường Điềm đang cong eo đặt ly sữa bò lên bàn trà, thấy hắn xuất hiện, nàng nở nụ cười lịch sự: "Thẩm tiên sinh, sữa bò ngài muốn đã đưa tới
Nụ cười của nàng là kiểu cười chuyên nghiệp giả tạo, ánh mắt lạnh lùng, tĩnh lặng của Thẩm Yến Lễ nhìn nàng chằm chằm
Đường Điềm ngửi thấy hơi thở không mấy dễ chịu, xoay người, co giò chạy ra ngoài cửa
Cổ tay nàng bị người đàn ông đó nắm lấy, không đợi nàng kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng lên, khi mở mắt ra lại, người nàng đã bị Thẩm Yến Lễ vác lên bờ vai rộng
Trong nháy mắt, nàng sợ đến không dám động đậy lung tung, vừa gấp vừa hoảng nói: "Thẩm tiên sinh
Ngươi mau thả ta xuống
Thẩm Yến Lễ vác nàng trên vai, sải bước tiến vào phòng ngủ
Đường Điềm quả thật bị đặt xuống, nhưng sau lưng nàng là chiếc giường lớn mềm mại, còn tỏa ra mùi hương gỗ trầm trên người Thẩm Yến Lễ
Nàng vừa lún vào trong chăn, còn chưa kịp đứng dậy, cơ thể cường tráng của Thẩm Yến Lễ đè xuống, ghé sát mặt, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi nàng
Đôi mắt đen kịt kia, sự u ám đã sớm thấm vào đáy mắt, lúc này không chút che giấu nào mà phơi bày trước mặt Đường Điềm
"Trước mặt ta mà lên xe của người đàn ông khác, ngươi sao dám
Giọng nói hắn còn nguy hiểm gấp mười lần so với lúc Phó Hi âm u bất định
Đường Điềm nghe bên tai, trong lòng hoảng sợ vô cùng, bất kể nàng đẩy hắn thế nào, hắn thậm chí không hề động đậy
Nàng run giọng nói: "Tôi..
tôi đã từ chối ngươi rồi
Thẩm Yến Lễ âm u hôn lên vành tai nàng: "Thật không ngoan
Hơi thở nóng rẫy và cảm giác từ đôi môi mỏng khiến nàng run rẩy không ngừng
"Thẩm..
Thẩm..
Thẩm tiên sinh..
Chữ "sinh" còn chưa nói xong, trước mắt nàng đã tối sầm lại, đôi môi mềm mại bị hắn hôn lấy, hắn dịu dàng mà bệnh hoạn hôn lên môi nàng, không xâm nhập vào giữa môi răng, chỉ dùng môi mỏng hôn lên môi nàng
Đường Điềm hai mắt sợ hãi trợn tròn, đôi môi mỏng và hơi thở nóng bỏng của người đàn ông dường như không ngừng quấn lấy nàng dưới thân hắn
Gò má đỏ bừng, nàng đưa tay đẩy hắn, lại bị hai tay hắn nắm chặt đặt ở hai bên, cùng lúc đó, hắn cạy mở môi nàng, cùng nàng môi lưỡi giao triền, hắn khựng lại một chút, lập tức thay đổi sự dịu dàng vừa rồi, nụ hôn trở nên điên cuồng
Tay hắn vuốt ve bàn tay mềm mại nõn nà của nàng, quyến luyến nóng bỏng
Đường Điềm dưới nụ hôn của hắn, ý thức dần trở nên mơ hồ, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ chống cự, nhưng dưới nụ hôn lại trở nên quyến rũ động lòng người
Khiến Thẩm Yến Lễ nghe thấy lại càng hôn triền miên không dứt
Đường Điềm gần như muốn nghẹt thở, Thẩm Yến Lễ buông tha đôi môi lưỡi đã bị hắn hôn đến đỏ mọng của nàng, hôn lên cằm nàng
"Ưm..
Thẩm..
Yến Lễ..
đừng hôn nữa
Đường Điềm run giọng nói, bị hắn hôn lên chiếc cổ thon dài, nhạy cảm đến mức không thể tiếp nhận nụ hôn của hắn
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn quả thật không hôn nữa, Thẩm Yến Lễ nghiêng người qua, ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng vào lòng, để nàng cũng nghiêng người đối mặt với hắn
Thẩm Yến Lễ nhìn đôi mắt vẫn còn mơ màng của nàng, chậm rãi hôn lên môi nàng, một lần nữa cùng nàng hôn nhau
Chiếc áo màu xanh nhạt của nàng bị vén lên phía sau, để lộ một khoảng da thịt nơi vòng eo thon thả
Ngay sau đó, một mảnh vải nhỏ rơi xuống mặt giường
Đường Điềm 'ưm' một tiếng, giấc mộng ngày đó ở phòng vẽ, lúc này nàng sâu sắc cảm nhận được sự khó chịu đó
Thẩm Yến Lễ hôn càng sâu hơn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp nóng rẫy, nuốt chửng âm thanh của nàng vào trong, hôn đến quên cả bản thân
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ không khí nóng bỏng trong phòng ngủ
Thẩm Yến Lễ hé mở đôi mắt hoe đỏ, nhìn dáng vẻ ngập nước xuân tình của Đường Điềm trước mặt, hắn lạnh mặt ấn tắt điện thoại, một lần nữa hôn lên nàng
Chỉ là không bao lâu sau, điện thoại lại vang lên, Thẩm Yến Lễ đứng dậy tắt nguồn nó
Ngay khi hắn tiếp tục hôn lên môi lưỡi Đường Điềm, cửa phòng bị gõ vang
"Lễ ca
Sao huynh lại tắt nguồn điện thoại vậy
Ta nghe thấy điện thoại reo trong đó, ta mới sáng tác một bản nhạc, huynh nghe thử xem có hợp với huynh không
Không ai đáp lại, nhưng Phó Hi vẫn cứ gõ cửa, dường như hắn không mở cửa thì sẽ không bỏ qua
Thẩm Yến Lễ buông môi Đường Điềm ra, gương mặt hắn âm trầm, như muốn đánh cho Phó Hi ngoài cửa một trận
Hắn giọng khàn khàn hôn lên vành tai nàng: "Đợi ta một chút
Bàn tay to của Thẩm Yến Lễ rút ra từ trong chiếc áo màu xanh nhạt, xuống giường khoác thêm áo choàng
Hắn lạnh lùng mở cửa, Phó Hi nhìn hắn từ trên xuống dưới dò xét
"Ngươi ở trong phòng mà khoác áo choàng
Cửa phòng ngủ đã bị đóng lại, Đường Điềm dần tỉnh táo lại từ những cảm xúc nào đó, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, nàng ngồi dậy từ trên giường, run rẩy cầm lấy áo lót, tay chân cuống quýt muốn mặc vào, phát hiện trên người vẫn còn mặc áo len
Nàng gấp đến độ vội vàng cởi chiếc áo len màu xanh nhạt ra, quay lưng về phía cửa phòng ngủ, cầm áo lót định mặc vào
Đường Điềm hoảng đến mức đầu óc trống rỗng, môi và đầu lưỡi đều bị Thẩm Yến Lễ hôn đến đỏ mọng
Vì vậy không kịp nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.