“Không phải.” Kiều Duệ nhanh chóng phủ nhận
Phó Hiển rõ ràng không tin, khẽ “A” một tiếng thật dài
Một lúc sau, không biết ai nhắc đến Tần Vân Dã, nói bên cạnh Tần Vân Dã đã có người
Phó Hiển hiếu kỳ, liền có người lắm chuyện không biết từ đâu tìm được tấm hình đưa cho hắn xem
Phó Hiển cầm lấy điện thoại, ánh mắt rơi vào cô gái trong tấm ảnh
Kiều Duệ cằm căng cứng, nắm chặt chiếc điện thoại màn hình đen, cảm nhận được ánh mắt của Phó Hiển đang nhìn qua
Phó Hiển dường như bật cười một tiếng
Kiều Duệ cho là hắn muốn kể lể chuyện này ra, lạnh lùng nhìn hắn, lại nghe người kia chậm rãi nói: “Các ngươi không cảm thấy, nàng cùng Mạnh Thừa Nghi rất giống sao?”
Tiếng ồn ào tạm dừng, không ít người bị kéo sự chú ý đến
“Mạnh Thừa Nghi
Vị kia mà Tần Ca yêu mà không được ư.” “Ngươi đừng nói, ngươi thật đúng là đừng nói.” “Ta dựa vào, thật giống.” “Lúc Mạnh tiểu thư xuất ngoại, Tần Ca còn chẳng đến Lệ Sái Cơ Tràng để níu kéo nàng lại, ta còn tưởng hắn đã tuyệt vọng rồi, thì ra là vậy ư…?” Thì ra là vậy ư
Tần Vân Dã coi nàng như vật thế thân
Nàng bị lừa gạt
Trong lòng Kiều Duệ như bị chiếc đinh đâm vào, những cảm xúc bị đọng lại, đông cứng bấy lâu đã tìm được khe hở để trào ra, bắt đầu chảy lại, nhói đau nhè nhẹ, là cảm giác thay cho Du Hoan
“Mạnh Thừa Nghi chẳng phải sắp trở về rồi sao?” “Đúng đúng đúng, ta cũng nghe nói
Đối tượng đính hôn của nàng đã vượt quá giới hạn, nàng chuẩn bị về nước phát triển sự nghiệp.” “Thế nhưng Tần Ca cùng vị hiện tại tình cảm rất tốt mà.” “Ngươi cảm thấy, chân ái quan trọng, hay một người giống hệt chân ái kia – vật thế thân quan trọng hơn?” “Nói như vậy, đợi đến khi Mạnh Thừa Nghi trở về, vị hiện tại này, e là không có mấy ngày an yên để sống sao?”
Những lời lẽ ồn ào không ngừng tràn vào trong não Kiều Duệ, hắn không sót một chữ nào mà báo cho Kiều Hi
Với tính tình của Kiều Hi, làm sao có thể ngồi yên được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
***
Biệt thự, thư phòng
Tần Vân Dã đeo một chiếc kính trên sống mũi, khung bạc ánh sáng mờ nhạt, nhỏ vụn, hắn cầm cây bút máy đắt đỏ, trầm ổn bình yên xử lý công việc
Màn cửa mở rộng, bên ngoài cây lá xanh tươi um tùm, bên trong lại là phong cách trang trí cực kỳ đơn giản theo tông đen trắng xám, chỉ có bàn ghế làm việc, những giá sách xếp hàng ngay ngắn, cùng chiếc ghế sofa da thật – mấy món đồ gia dụng nghiêm túc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phá vỡ phong cách lạnh nhạt này, là tấm thảm lông nhung màu hồng với hoa văn hoa nhỏ móc ở dưới ghế sofa, màu sắc tươi tắn như những đóa hoa rực rỡ vào ngày xuân
Du Hoan uể oải ngồi ở đó, tựa vào ghế sofa, lúc thì nghiêng, lúc thì đổ, trên sàn nhà ngổn ngang những bản phác thảo thiết kế của nàng, cùng mấy cuốn truyện tranh xanh xanh đỏ đỏ
Rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng liền lén lút đi tới, nhẹ nhàng không tiếng động bưng chén trà của Tần Vân Dã đi, uống một ngụm, chép miệng nếm thử hương vị
Chỉ tiếc Tần Vân Dã mới đổi loại trà, nàng có chút không quen, khiến nàng nhăn mày lại
Tần Vân Dã ngẩng mắt, nhìn tiểu cô nương lén uống trà đang cau mày nhìn chằm chằm chén trà, nghiên cứu xem đó là loại lá trà gì
Không nhịn được, hắn vươn tay nhéo nhéo gương mặt mềm nhũn của nàng
Du Hoan cúi đầu định cắn hắn một miếng, khóe môi vừa chạm vào chỗ hổ khẩu của hắn, còn chưa kịp hạ miệng thì chuông điện thoại đột nhiên reo
Thế là mọi động tác dừng lại, nàng lắng nghe
Là Kiều Hi hẹn nàng ra ngoài uống trà chiều
Mặc dù đã tốt nghiệp, không còn ở chung một chỗ, nhưng tình cảm của các nàng vẫn rất tốt, tốt nghiệp cũng không ít lần cùng nhau ra ngoài chơi, uống trà chiều, đương nhiên là chuyện rất bình thường
Tần Vân Dã lái xe, đưa nàng đến đó
***
Chương 16: Thế thân văn bạn gái trước 16
Tiệm trà sáng sủa sạch sẽ, hoa tươi cây xanh làm vật trang trí, đồ ngọt cùng cà phê hòa quyện thành hương thơm ngọt ngào khiến người ta thư thái
Sắc mặt Kiều Hi không tốt, nhất là khi thấy Tần Vân Dã đích thân đưa Du Hoan tới, rồi thân mật để lại không gian riêng cho các nàng, sau đó tự mình rời đi, sắc mặt nàng càng thêm khó coi
Lòng người này sâu đến mức nào, mới có thể ngụy trang thành vẻ thâm tình như vậy
Đừng nói Du Hoan, nếu nàng không biết rõ tình hình, e rằng cũng phải tin
“Làm sao vậy?” Du Hoan nhận ra Kiều Hi hình như đã gặp chuyện gì đó
Kiều Hi có tính cách không giấu giếm được điều gì trong lòng, cũng không che đậy, trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi biết, Tần Vân Dã đã từng có một người yêu mà không được sao?”
“Ngươi cùng nàng rất giống.”
“Đây là hình của nàng, ngươi có thể xem thử.”
Du Hoan lập tức hiểu ra, Kiều Hi đã biết sự thật về Tần Vân Dã và nàng
Và đây, vừa vặn chính là bước tiếp theo trong cốt truyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này cách ngày Mạnh Thừa Nghi về nước, đã không còn bao nhiêu ngày nữa rồi
Du Hoan có chút không biết nên thể hiện biểu cảm gì, chỉ có thể trước tiên đặt bộ đồ ăn xuống, có chút mơ hồ nghe Kiều Hi công bố sự thật mà nàng đã biết ngay từ đầu
Cuối cùng, Kiều Hi đưa phương thức liên lạc của Mạnh Thừa Nghi cho Du Hoan: “Nếu như còn có nghi vấn gì, ngươi có thể tìm người trong cuộc liên lạc một chút.” Kiều Hi biết sự thật làm người ta rất đau đớn, nhưng nàng không muốn Du Hoan cứ mãi mơ mơ màng màng
Hạnh phúc hư giả lúc này, đến khi sự thật bại lộ, tất cả sẽ tan thành bọt biển
Khoảnh khắc Du Hoan nhận lấy tờ giấy có số điện thoại của Mạnh Thừa Nghi, nhiệm vụ mới liền bắt đầu
Cốt truyện đến đây là nữ phụ biết sự thật, vì ngăn chặn nam chính bị cướp đi, cố ý tiết lộ chuyện tình cảm của nam chính cho nữ chính, đồng thời khoe khoang ân ái
Hệ thống hiện lên dòng chữ: “Xin mời hoàn thành nhiệm vụ mới.”
“Du Hoan.” Kiều Hi nhẹ nhàng gọi tên nàng, “Đừng buồn khổ, còn có ta ở đây.”
Du Hoan chớp chớp mắt, “Được.”
***
Tần Vân Dã chuẩn bị đến đón tiểu cô nương
Lúc đầu vì chia xa mấy tiếng, cuối cùng không có ai có thể quấy rầy, nên tâm trạng vui vẻ, nhưng lại không ngờ tiểu cô nương lại giận dỗi hắn
Khi lên xe không nói với hắn một câu nào, lúc hắn giúp cài dây an toàn thì đẩy tay hắn ra
Dường như ứng nghiệm câu nói, “Khuê mật là thiên địch của bạn trai”, phàm là hai người gặp mặt, thì không có nhà trai nào có thể ăn được quả ngọt
Trở lại chỗ ở
Tần Vân Dã từ từ suy tư làm thế nào để dỗ dành tiểu cô nương, Du Hoan bên này cũng đã hành động, lật xem những bức ảnh trong album, thêm bạn của nữ chính
Từng tấm ảnh, cùng những dòng chữ đầy khiêu khích, đã được gửi đi thành công
E rằng trong mắt nữ chính, nàng đã trở thành một kẻ đáng ghét
Tất cả đều do Tần Vân Dã chần chừ
Du Hoan thở dài, bực bội ôm lấy con rối cừu nhỏ nàng vẫn ôm ngủ, hôn lung tung một trận
Dì đã nấu xong cơm, canh đậu đỏ bánh ngọt và cánh gà nướng mật ong mà Tần Vân Dã dặn dò cũng được dọn lên
Tần Vân Dã gõ cửa phòng tiểu cô nương, gọi nàng xuống ăn cơm
Giận có thể giận, nhưng cơm vẫn phải ăn
Du Hoan rón rén đi ra, Tần Vân Dã không đi, mặc sơ mi đen bó sát, đứng thẳng người ngọc, ống tay áo xắn lên 20%, tự phụ nho nhã, đang chờ nàng
Hắn đưa tay muốn sờ đầu nàng, Du Hoan nghiêng người, vòng qua hắn đi xuống
Tần Vân Dã hơi sững sờ, cơn giận hôm nay của nàng, dường như nghiêm trọng hơn thường ngày một chút
Tần Vân Dã không cảm thấy sai
Lúc ăn cơm, hắn gắp rau vào chén tiểu cô nương, tiểu cô nương không đụng một miếng, ngược lại canh đậu đỏ bánh mật và cánh gà nướng mật ong lại ăn không ít
Tần Vân Dã nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương đang làm mình làm mẩy, không muốn ăn đồ ăn hắn đã chạm vào, nhưng lại may mắn đêm nay đã bảo người ta làm hai món nàng thích ăn này
Du Hoan ăn bụng nhỏ căng tròn, động tác dưới bàn cũng chậm lại một chút, lúc lên lầu còn không nhịn được mà đánh một cái ợ
Tần Vân Dã đưa mắt nhìn nàng rời đi, nhìn chén cơm và rau xanh còn lại của nàng, đột nhiên nhận ra điều gì đó
Đầu ngón tay chần chờ gõ mặt bàn, rồi đột nhiên bật cười
Hóa ra là mượn cớ giận dỗi, để kén ăn sao
***
Trong thư phòng, Du Hoan không đi giày, nằm sấp trên ghế sofa đọc sách
Tần Vân Dã đi vào, nàng lặng lẽ nhìn hắn một chút
Tần Vân Dã thấy nàng giẫm trên thảm, không đến mức lạnh lẽo, nên không nói gì
Du Hoan liền được đằng chân lân đằng đầu, lúc thì tiện tay đặt sách xuống, lúc thì ăn đĩa trái cây mà không cần dùng nĩa… Tần Vân Dã đều không nói gì, thế là nàng càng thêm đắc ý
Cuối cùng, đến giờ ngủ, nàng trở về phòng, không tắm rửa liền định nằm sấp lên giường – nhưng chưa kịp nằm sấp lên, cổ áo đã bị Tần Vân Dã kéo từ phía sau
“Bảo bối.” Hắn nhắc nhở, “Đừng quên tắm rửa.”
Du Hoan quay đầu, rất có khí chất nói “Ta không tắm đấy.”
“Tôm mua về, để trong bếp một ngày sẽ thối.” Tần Vân Dã nói với giọng bình tĩnh
Du Hoan mở to mắt, muốn cãi cố, nhưng lại có chút lo lắng nhiệt độ cao hôm nay mình thật sự sẽ thối rữa, hít mũi ngửi mùi trên người mình
Nàng đứng chân trần
Tần Vân Dã rất kiên nhẫn vỗ vỗ nàng, lấy đôi dép lê thỏ hồng của nàng đến, xoay người mang vào cho nàng
“Trời nóng, sàn nhà mát, đi chân trần dễ bị lạnh.” Hắn nói
Đến mức này, Du Hoan cũng không tiện bỏ chân ra, để mặc hắn mang vào
Tần Vân Dã ngồi dậy, không muốn để tiểu cô nương cứ bướng bỉnh như vậy nữa, ôn tồn hỏi: “Vì sao lại giận?”
Du Hoan nhìn hắn một lúc, giọng buồn bã nói: “Ngươi không tốt.”
“Chỗ nào làm không tốt, ta sẽ sửa lại.” Tần Vân Dã hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú thành khẩn
Du Hoan một bụng lời muốn nói mà không thể nói ra
Cũng không thể nói, nàng biết mọi chuyện, biết hắn chỉ coi nàng như thế thân đi
Miệng nàng mở ra rồi lại khép lại, nhịn mười mấy giây, cuối cùng bị tức giận, chỉ thốt ra một câu: “Ta ghét ngươi.” So với lời buộc tội, câu này ngược lại càng giống như nũng nịu khi không vui
“Ta thích ngươi.” Tần Vân Dã hôn nhẹ lên trán nàng, lưu luyến vuốt ve an ủi
Hương trà thoang thoảng dễ chịu gần kề, Du Hoan vô thức ngẩng cổ, chuẩn bị sẵn sàng cho một nụ hôn
Nhưng nụ hôn trên trán của Tần Vân Dã dường như chỉ là để trấn an nàng, vừa mới sinh ra, cũng không có động tác tiếp theo
Đến mức nàng ngẩng mặt lên, nhưng lại không có hôn
Tần Vân Dã sững sờ, tiếng cười trầm thấp rung động từ lồng ngực hắn phát ra
Thật đáng yêu
Hắn nghĩ
Nhưng Du Hoan xấu hổ quá hóa giận, đẩy hắn ra, dẫm lẹt xẹt đôi dép lê thỏ hồng của mình, xông vào phòng tắm.