Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Chương 67: Chương 67




Du Hoan nơm nớp lo sợ, níu chặt góc áo Thịnh Minh Phú, nép sát vào người hắn
Nàng thầm nghĩ, vạn nhất có người đột nhiên xông ra trói nàng, nàng dùng hết sức nắm lấy Thịnh Minh Phú, hẳn là có thể giảm bớt chút khả năng bị mang đi
Chưa bước vào cửa, nàng lại nhìn quanh, suy đoán ô cửa sổ nào sẽ có bàn tay bắn tỉa lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, không biết lúc nào sẽ giáng xuống một phát súng..
Thấy nàng cứ mãi bồn chồn, Thịnh Minh Phú dứt khoát nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi vào trong
Cửa tiệm bài trí thanh nhã, tựa hồ muốn tạo dựng phong vị cổ xưa, còn đốt thứ hương liệu khiến lòng người buông lỏng
Trong tủ quầy bên tường bày đầy các loại bình lọ, giữa gian hàng tràn ngập bát đĩa, ấm trà đời cũ, cùng với tượng thần bằng đá, gỗ mà Du Hoan không tài nào nhận ra niên đại
Còn những món trân quý dễ vỡ hơn, được đặt trên quầy của chưởng quỹ, nào là ngọc hoàn, ngọc bài, vòng tay, chuỗi hạt, nhẫn, bản in bằng đồng, đủ cả
Du Hoan chỉ tò mò, nên mới muốn sang đây ngắm nghía một chút
Thịnh Minh Phú dẫn nàng lựa chọn, nàng liền chọn mấy chiếc nhẫn có màu sắc trông đẹp mắt
Khó khăn lắm mới ghé đến một chuyến, Thịnh Minh Phú bảo chưởng quỹ gói tất cả những món nàng vừa nhìn lâu, rồi cùng thanh toán
Một chú mèo đen nhỏ nhảy lên cửa tiệm, lông mịn màng, mềm mại lạ thường, kích cỡ cũng chỉ một chút, như thể vừa mới sinh không lâu, không biết đã dẫm phải nước ở đâu, đi được vài bước, liền in mấy dấu chân hình hoa mai trên mặt đất
Lúc này, Du Hoan bớt cảnh giác đi nhiều
Thịnh Minh Phú vẫn đứng trước quầy, xe thì đỗ gần cửa ra vào, trông rất an toàn
Du Hoan tiến lại, rón rén tới gần chú mèo đen nhỏ
Chú mèo con lại gan lớn, không nhúc nhích đợi ở chỗ cũ, đợi nàng đến gần, cũng chỉ khẽ kêu một tiếng “meo” thanh mảnh
Du Hoan đưa tay, chiếc mũi nhạy bén của nó dường như ngửi thấy mùi bánh ngọt còn vương trên tay nàng, liền rướn người về phía tay Du Hoan hai bước
Bỗng nhiên có người xuất hiện hốt hoảng, kinh ngạc nhìn Du Hoan, kêu lên một tiếng: “Vui mừng vui mừng!” Có tiếng động lạ làm khuấy động sự tĩnh mịch vừa rồi, mèo con cuộn đuôi chạy mất
Du Hoan ngẩng đầu, đứng lên, phát hiện người đến là Trương Thư Ngọc, cùng với người tân lang không sánh đôi được với nàng
Trong tiệm, phó quan đi theo sau lưng Thịnh Minh Phú, thấy Trương Thư Ngọc xuất hiện trước mặt Du Hoan, chợt cảm thấy sự tình chưa làm tốt
Bởi lẽ hắn không phạm chuyện gì, ở tửu lầu cũng chỉ là bị đuổi ra ngoài, không bị nặng tay, ai ngờ hắn vậy mà đi theo suốt, còn chạy tới trước mặt phu nhân..
Phó quan liền muốn tiến lên
Thịnh Minh Phú đưa tay, nói một câu “Không cần”, hắn muốn đích thân xử lý kẻ chẳng ra gì này
Muốn tranh người với hắn, đúng là kẻ si nói mộng
Bên ngoài gió nổi lên, lá cây trên cành lay động, xào xạc
Thịnh Minh Phú sai người mang y phục đến, rồi đi ra ngoài
Chương 102: Dân quốc văn bạn gái trước 9
Đã một thời gian không gặp, hắn dường như gầy đi một chút, khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc, đôi mắt rất nổi bật
“Vui mừng vui mừng, ta biết ngươi bị hắn cướp đi, ngươi không phải tự nguyện..
Ta, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra.” Trương Thư Ngọc vội vàng nói
“A, không cần.” Du Hoan lại rất bình tĩnh, “Ngươi trước hãy tự lo cho mình cho tốt là được rồi, ta trải qua rất tốt.” Quan trọng nhất là, bây giờ ai mà không biết nàng là Thịnh Gia Phu Nhân
Đi cùng hắn, hắn lại chẳng có chút năng lực chống đỡ nào, nguy hiểm lại càng nhiều, còn không bằng ở bên Thịnh Minh Phú, ít nhất bên hắn có người có súng, cũng an toàn hơn chút
Nàng nói lời này rất có chừng mực, nhưng Trương Thư Ngọc lại bị chiếc vòng ngọc biếc xanh ánh lên trên cổ tay nàng làm cho lóa mắt
Đó là thứ mà lúc trước nàng không có
Lúc trước vì thành hôn, hắn còn tìm người làm cho nàng một chiếc vòng bạc, chỉ là nàng còn chưa đeo, nghĩ đến bây giờ cũng coi thường
Hắn túm chặt chiếc trường quái của mình, thất hồn lạc phách hỏi: “Là bởi vì Thịnh gia có quyền thế sao?” “Thịnh gia là có quyền thế, ta là mạnh cưới cưỡng đoạt, thế nhưng là ngươi lại có gì đáng giá mà khoe khoang?” Thịnh Minh Phú chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, đứng bên cạnh Du Hoan
Cực kỳ tự nhiên cầm áo khoác choàng lên vai Du Hoan, chỉnh sửa cho ngay ngắn, rồi mới quay đầu nhìn Trương Thư Ngọc
Thân hình hắn cao lớn hơn Trương Thư Ngọc một chút, khí thế lấn át từ đầu, khóe môi ngậm lấy nụ cười lạnh, nói: “Thân là trượng phu mà nàng đã chọn, ngày tân hôn nàng bị người bắt đi, ngươi không hề có chút lực phản kháng nào, vậy hỏi ngươi có làm được gì?” “Nàng bị mang đi mấy ngày, ngươi lại không tìm hiểu được chút tin tức nào
Chỉ vì là Thịnh gia, đã cảm thấy vô vọng, càng không có nửa điểm ý nghĩ muốn cứu nàng ra.” “Hôm nay thấy nàng, mới si ngốc tới nói mấy câu
Nàng không đi theo ngươi, ngươi liền trách nàng ái mộ quyền thế, thật sự là một tay hảo thủ trốn tránh trách nhiệm.” Trương Thư Ngọc ngơ ngơ ngác ngác mấy ngày, muốn cứu người nhưng không dám, sợ rước phiền phức cho gia đình, hôm nay đi trên đường bỗng nhiên gặp Du Hoan, tâm thần đại chấn, lại nổi tâm tư..
Hắn không đi nghĩ lại những chuyện này, dưới mắt từng lời bị Thịnh Minh Phú đâm thủng, mới phát giác sự ti tiện trong hành vi của mình, mồ hôi rơi như mưa, á khẩu không trả lời được
Chỉ có thể kinh ngạc nhìn Du Hoan
“Ngươi kỳ thật không cần thương tâm như vậy.” Du Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Ta cùng ngươi quen biết kỳ thật bất quá một tháng, nghe nói trước ngươi còn có mấy vị tiểu thư giao hảo, cũng là không cần tạo dựng dáng vẻ tinh thần sa sút như vậy.” Thế nhưng là ngươi cùng với các nàng không giống nhau
Trương Thư Ngọc ánh mắt bi thiết
Hắn mặc dù sinh ra trong gia đình bình thường, thế nhưng cha mẹ sủng ái, vô ưu vô lo, vừa lớn lên hòa nhã, tuổi trẻ khinh cuồng lúc xác thực lưu luyến bụi hoa, đem cô nương yêu thích vẫn lấy làm kiêu ngạo
Nhưng Du Hoan không giống với a, nàng chủ động tiếp cận hắn, nhưng hắn đối mặt nàng lúc lại khẩn trương cực kỳ, lần lượt từng lần nhịp tim kịch liệt, bằng không, cũng sẽ không đồng ý thành hôn..
Những người kia, sau khi nàng xuất hiện, hắn đều đoạn sạch sẽ
Hắn xác thực, là muốn sống tốt cùng với nàng
Hắn nước mắt đều đã rơi xuống
Thế nhưng Du Hoan chỉ nghi ngờ nghiêng đầu một chút, cũng không minh bạch hắn đang khóc cái gì
Thế là một khắc kia hắn rốt cuộc biết, giữa bọn họ, lại không thể nào có thể
Lúc trở về, Du Hoan vuốt ve mấy chiếc nhẫn mua về
Thịnh Minh Phú suy tư suốt quãng đường, mở miệng hỏi nàng: “Ngươi khi đó rốt cuộc coi trọng hắn cái gì?” “Đọc sách biết lễ, có học vấn.” Du Hoan nghiêm túc nói
“Đầu đường cuối ngõ người đọc sách còn nhiều.” Thịnh Minh Phú xùy một tiếng, lại giúp nàng bài trừ một cái, “Hắn gia cảnh bình thường, ngươi cũng không phải vì cái này.” Du Hoan giả vờ ngây ngốc, nhặt được một viên nhẫn kim thiềm phỉ thúy đeo vào ngón tay hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi đeo vừa vặn phù hợp.” Thịnh Minh Phú biết rõ nàng đang chuyển dịch sự chú ý, giơ ngón tay lên nhìn lướt qua, không ngôn ngữ
Sắp đến nhà, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Đơn giản là bởi vì hắn tuổi trẻ tuấn tú, nhìn trúng gương mặt kia của hắn.” Phó quan lái xe cắn môi, mới không phát ra tiếng cười
Thật sự là không nghĩ tới, đốc quân xử sự luôn luôn quyết đoán, lôi lệ phong hành, lại ở trên loại chuyện này mà so đo nhiều như vậy
Lời hắn nói kỳ thật cũng không sai
Du Hoan lúc đó sốt ruột thành hôn, trên đường rải ánh nhìn hồi lâu, đâm đầu đi tới một bóng dáng thanh tú tuấn dật tựa liễu ven sông, trước mắt liền sáng lên, trong lòng liền có nhân tuyển
Vui mừng vui mừng ra tay, nhất định không có vấn đề
Không đến một tháng, đã đến tình trạng nói chuyện cưới gả
Khi đó, cũng không nghĩ đến sẽ đi đến hôm nay
Hệ thống ngủ say sưa đại cảm giác bỗng nhiên nhô lên một cái càng cua, quan sát kịch bản, còn buồn ngủ nói cho Du Hoan: “Nam chính đây là tức giận, ngươi cẩn thận một chút.” Du Hoan an ủi nó nói: “Yên tâm.” Hôm nay mặc dù không thể đi vào phòng ca múa, nhưng nghe đùa giỡn ăn cơm mua đồ vật, chơi cũng không tệ lắm, Du Hoan cũng vui vẻ dỗ dành hắn một chút
“Đây không phải là bởi vì không có gặp ngươi sao, nếu là sớm một chút gặp phải chúng ta đốc quân đại nhân, trong mắt ta sẽ còn thả xuống được người khác sao?” Lời dễ nghe nàng há mồm liền ra
Mặc dù biết nàng nói tất cả đều là trái lương tâm, trong lòng chỉ sợ đời này đều không muốn gặp hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khả Thịnh Minh Phú liền thích nghe nàng nói như vậy, bề ngoài bất động thanh sắc, trên thực tế manh mối đều nhu hòa xuống, khóe môi âm thầm cong lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hệ thống vừa mới ngã xuống đất, có chút bất lực: “Hắn làm sao, hắn làm sao...” Thân là nam chính, lại như thế không có định lực a
Du Hoan tựa hồ đã nắm giữ được kỹ xảo gì đó
Lái xe về Thịnh gia, Du Hoan xuống xe, liền gặp hai nha hoàn vẫn luôn đi theo nàng lộ ra vẻ mặt như lâm đại địch, trong viện còn thêm hai người phụ nữ trung niên gương mặt xa lạ
Tựa hồ là có khách không mời mà đến quang lâm a
Là bà bà chưa từng gặp mặt, hay là tẩu tẩu phải đến dạy nàng quy củ
Trong kịch truyền hình trạch đấu đều là diễn như vậy, Du Hoan mắt sáng lên, có chút mong chờ
Nàng bỏ Thịnh Minh Phú đi nhanh hai bước, vào trong phòng, đã thấy một cậu bé năm sáu tuổi, đang bưng chiếc bánh ngọt đường mà nàng ngày thường thích ăn, đang ăn rất vui vẻ, khóe môi dính đầy vụn bánh
Nàng mở to mắt, còn chưa nghĩ rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tiểu gia hỏa đã từ trên ghế cao nhảy xuống, “cộc cộc cộc” xông tới trước gót chân nàng
Mắt rất lớn, như quả nho đen, vui mừng nhìn Du Hoan
Biết mình vừa rồi ăn bánh ngọt tay bẩn, sợ làm bẩn quần áo Du Hoan, còn đặc biệt giấu hai tay nhỏ ra sau lưng, rồi mới đối thoại với Du Hoan
“Tẩu tẩu, ta là Thịnh Minh Lang.” Hắn chững chạc đàng hoàng tự giới thiệu
A, tưởng là tẩu tẩu, không ngờ lại là người gọi nàng tẩu tẩu
Chương 103: Dân quốc văn bạn gái trước 10
Mặt đứa nhỏ còn non, đường nét khuôn mặt không sâu sắc như vậy, nhưng quả thật có thể nhìn ra mấy phần bóng dáng của Thịnh Minh Phú, lại còn là chữ Minh bối..
“Thật là đệ đệ ngươi a?” Du Hoan có chút mộng nhìn về phía Thịnh Minh Phú
Hai huynh đệ này, không chênh lệch mười tuổi thì cũng hơn hai mươi tuổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mẹ kế sinh.” Thịnh Minh Phú thuận miệng nói, lười biếng nhìn Thịnh Minh Lang một chút, nhấc chân liền đi vào trong, “Ngươi tới làm gì?” “Ta, ta, mẹ bảo ta tới bái kiến tẩu tẩu.” Thịnh Minh Lang vừa trắng vừa mềm, đôi tay nhỏ nắm lấy tay áo, lực lượng không đáng nói đến
Không cần người sáng suốt, ai nhìn cũng biết đây là biểu hiện chột dạ
“Muốn tới bái kiến cũng không phải hôm nay đến, nói đi, trong nhà gây họa gì?” Thịnh Minh Phú một bên giọng điệu nghiêm khắc vấn trách, một bên cẩn thận và đúng mực cởi áo khoác cho Du Hoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.