Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Chương 70: Chương 70




Tiểu nhị đang giằng co với người nọ còn chưa kịp phản ứng, người vừa rồi còn yếu ớt đáng thương, Thịnh Thái Thái đã vén tà sườn xám lên, lóe lên ánh bạc
Đợi đến khi hắn kịp phản ứng lần nữa, con chủy thủ đã dán chặt lấy cổ hắn
“Ngươi?” Tiểu nhị chấn động tâm thần, trợn tròn mắt đến nứt ra, “Ngươi không phải Thịnh Thái Thái?!”
“Chỉ bằng đám nhuyễn đản các ngươi, còn muốn bắt cóc phu nhân sao?” Nữ tử mặc sườn xám trên tay dùng sức, trên cổ đối phương lập tức xuất hiện một vết máu, dọa đến hắn nửa điểm âm thanh cũng không dám thốt ra
Nàng là người dưới tay Thịnh Minh Phú, thân hình tương tự với Du Hoan, để tránh Du Hoan tay không tấc sắt bị thương, liền do nàng, người có thân thủ tốt, đến đóng vai Du Hoan
Đám người luyện võ cũng sợ ngây người, phát giác mình đã trúng kế, đang định rút lui
Cùng lúc đó, đám gia nhân lúc trước còn sợ hãi rụt rè nép trong góc, từng người đứng thẳng lưng lên, hung thần ác sát xông về phía bọn họ
Đám người bên ngoài cũng không thể chạy thoát, không còn một mống đều bị bắt giữ
Trước đây cũng đã bắt không ít người, chỉ là không phải công khai tiến hành, sợ bọn họ không thừa nhận
Ngày hôm nay, cảnh tượng này, hành động quang minh chính đại, bách tính trong thành đều tận mắt chứng kiến bọn hắn đã tóm được người như thế nào, vô luận thế nào cũng không thể chống chế được
So với vấn đề này, điều trực quan gây chấn động hơn là, điều này đại biểu cho việc Thịnh Minh Phú muốn ra tay với bọn họ
Các nhân vật cấp nguyên lão trong các gia tộc đều bị ép ra mặt bồi tội, nhưng không ai hay biết rằng Thịnh Minh Phú đã sớm bí mật điều tra ra chỗ yếu hại của bọn họ, chỉ đợi thời cơ này
Bây giờ, bọn họ đã bị Thịnh Minh Phú nắm trong lòng bàn tay
Thịnh Minh Phú muốn, làm sao có chuyện chỉ ra mặt bồi tội đơn giản như vậy được
Chương 106: Bạn gái cũ của văn nhân dân quốc 13
Du Hoan cùng Thịnh Minh Lang ngồi xổm bên bờ tiểu trì đường câu cá
Hôm trước, Thịnh Minh Phú đã nói với nàng về kế hoạch của hắn, dặn nàng ở nhà đợi cho cẩn thận, thế nhưng là, người ta vốn hay suy nghĩ vẩn vơ, thế nên nàng luôn có chút bất an trong lòng
Thịnh Minh Lang thấy nàng không vui, đặc biệt ở bên cạnh chơi cùng nàng, còn kể chuyện xưa cho nàng nghe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không biết cơn gió nào đã thổi đến đám mây đen, mặt nước nổi lên gợn sóng, Du Hoan và Thịnh Minh Lang thu cần câu trở về, vừa đến dưới mái hiên cong thì mưa to đã lốp bốp rơi xuống
Những giọt nước theo mái ngói nhỏ xuống lăn trên lá cây, Du Hoan gảy gảy phiến lá, lắng nghe hai nha hoàn mới chạy từ trong màn mưa tới thì thầm:
“Ngày hôm nay bên ngoài chết không ít người.”
“Hẳn là đốc quân đại nhân của chúng ta làm.”
Sao nghe giọng nói kia lại có chút kiêu ngạo vậy chứ..
Một trận mưa to đột nhiên xuất hiện, tẩy rửa đại địa, cuốn trôi đi những vết máu đỏ tươi còn lưu lại trên mặt đất
Nước mưa tụ thành dòng, chảy về phía chỗ thấp, gặp chỗ trũng thì rầm rầm đổ vào, cuốn theo cả cành khô lá rụng cùng những thế lực gây sóng gió trước kia, đều cùng nhau cuốn đi
Sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên
Vinh Thành, lại không còn ai có thể chống lại Thịnh Minh Phú, dù là lúc này bọn họ có hoàn toàn tỉnh ngộ mà liên hợp lại, cũng không thể làm nên khí hậu
Huống chi, Thịnh Minh Phú căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội này

Xe hơi lái vào đây, Du Hoan nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài
Gặp Thịnh Minh Phú xuống xe, phó quan muốn bung dù cho hắn, nhưng hắn lại phất tay bảo người ta lui ra, vẫn đội mưa đi tới
Trên người hắn khí thế hung hãn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong mơ hồ còn chút mùi máu tanh, vốn dĩ muốn dầm mưa một hồi để mùi tan đi, sợ hù đến nàng
Thế nhưng là nàng đã đứng dưới mái hiên cong chờ hắn
Hắn đành phải bước nhanh đến
Du Hoan không hỏi hắn vì sao lại đội mưa trở về, chỉ nhìn quần áo và tóc hắn, "Ai nha" một tiếng, nói "Đều ướt rồi
Sau đó cầm khăn mặt khô ráo cho hắn, giục hắn cởi quần áo ra, để lau khô tóc
Chứng cứ bày ra trước mặt, khi không thể nghi ngờ, đám người kia vẫn mặt dày mày dạn không chịu nhận tội, trái lại còn gào thét rằng Thịnh Minh Phú đã động sát tâm, thế là những thi thể ngổn ngang nằm trên mặt đất
Bên tai tiếng súng vù vù không ngớt, hạt mưa thuận theo hình dáng khuôn mặt chảy xuống, trong khoảnh khắc hắn cảm thấy đó là máu của bọn họ
Trên mặt đất đọng một vũng nước nhỏ, hắn nhìn vào đó, lại cảm thấy trong nước phản chiếu chính là một ác quỷ
Là giết người nên phải nhận sự dày vò của lương tâm sao
Không, cái thế đạo này, giết người là chuyện rất bình thường
Huống chi bọn chúng làm nhiều việc ác, vốn dĩ đáng chết
Hắn chẳng qua là cảm thấy, nàng ngây thơ thuần khiết như vậy, có thể sẽ sợ hắn
Hắn không muốn nàng sợ hãi
Nhưng mà tất cả vẻ u sầu đều dừng lại vào khoảnh khắc nàng đưa khăn lông qua, đầu ngón tay Thịnh Minh Phú khẽ run, nhận lấy, nhưng chỉ đặt trong tay, trêu đùa hỏi nàng: “Sợ sao?”
“Đương nhiên.” Du Hoan như gà con mổ thóc, liên tục gật đầu
Một sợi dây lại càng căng cứng
“Ta cùng Minh Lang đi câu cá, một con cũng không câu được, tâm phù khí táo, ai, ta lo sợ ngươi xảy ra chuyện, may mắn ngươi về sớm, nếu không ta đã lo muốn chết.”
“Ngươi có bị thương không
Để ta xem thử.” Nàng kéo tay hắn, trên dưới trái phải tìm kiếm trên quần áo xem có chỗ nào bị tổn hại không
Thịnh Minh Phú ngắm nhìn nàng, ánh đèn đất màu vàng ấm chiếu rọi lên mặt nàng, nhưng vẫn không thể xóa tan sự lo lắng giữa đôi lông mày nàng
Du Hoan bỗng nhiên bị hắn dùng sức ôm, thật chặt, phảng phất có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau
“Ai, ngươi làm sao vậy?” Du Hoan kinh ngạc, đoán lung tung, “Ngươi có phải chỗ nào bị thương không muốn ta nhìn thấy, muốn dùng chiêu này lừa dối qua kiểm tra!”
“Trình Du Hoan.” Hắn trầm thấp gọi tên đầy đủ của nàng, hơi thở nóng bỏng, “Ta yêu ngươi.”
Sách
Lại yêu
Hệ thống trong không gian lăn lộn
Nhiệt độ trên mặt Du Hoan giống như đang tăng lên, Thịnh Minh Phú sờ một cái mặt nàng, bỗng nhiên cong khóe môi

Cuộc sống về sau, trôi qua hơi nhanh một chút
Đầu cành lá cây xanh rồi lại vàng, trong gió thu đìu hiu rụng sạch, rồi lại vào ngày xuân vạn vật hồi phục mà nảy chồi non
Chớp mắt, lại là một năm hạ, khắp cây lá lại bị thanh phong thổi đến ào ào lạp lạp giãn ra, trong khe hở của cành cây, ánh mặt trời chói chang nóng bỏng rớt xuống trên mặt đất, lại là một quang cảnh tươi đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong thời gian này, thân cao Thịnh Minh Lang như mầm cây nhỏ, từ từ vươn cành dài cao
Lúc bắt đầu thấy hắn vóc dáng vẫn chưa tới eo Du Hoan, mấy năm trôi qua, đã tới khuỷu tay Du Hoan
Phổng phao hơn, trên mặt non nớt thiếu đi một chút, đường nét từ từ trở nên rõ ràng, có vài phần dáng vẻ của Thịnh Minh Phú lúc còn bé
Hắn được đưa đi học đường đọc sách, không còn nghịch ngợm như vậy, chỉ là ngẫu nhiên khi nói chuyện với người thân cận, vẫn có thể tìm thấy vẻ giảo hoạt tinh nghịch lúc còn bé
Lâm Hà cũng trong thời gian dài đằng đẵng, dần dần chấp nhận phu quân nhà mình, đồng thời tự an ủi mình rằng, hắn dù ở bên ngoài giết người không chớp mắt, nhưng hắn ở trong nhà không giết a
Thịnh Minh Phú vẫn cứ như cũ, không thay đổi
Du Hoan thì không giống như trước, muốn gì thích gì đều đi làm, chơi vui vẻ cũng rất vui mừng trong lòng
Nàng chăm chú hưởng thụ thế giới, hưởng thụ cuộc sống, chăm chú đối với mình, có người chăm chú yêu nàng

Trường đua tổ chức một cuộc đua ngựa, có rất nhiều kỵ sĩ chuyên nghiệp tham gia, Du Hoan xen lẫn trong đó, nhận được phần thưởng cuối cùng, một chiếc huy chương nhỏ
Du Hoan đưa chiếc huy chương đó cho Thịnh Minh Phú đến xem nàng thi đấu, cảm thấy có chút ít, không tiện lắm mà cầm ra
Thịnh Minh Phú đặt vào lòng bàn tay, quan sát một hồi, khen ngợi nói: “Lợi hại như vậy, mới học không bao lâu, liền đoạt được giải thưởng.”
“Đúng không.” Du Hoan lại không ngượng ngùng như vậy, trong lòng cảm thấy mình quả thực cũng rất lợi hại
Hai người rõ ràng là cùng một chỗ ngồi xe trở về, Du Hoan cũng không biết Thịnh Minh Phú đã truyền tin tức thế nào, tóm lại, khi về đến nhà, trong nhà đã bày tiệc
Thịnh Minh Lang nghe nói tẩu tẩu tham gia đua ngựa đoạt giải, tan học ở trường, bài tập còn chưa làm đã chạy về
Nữ đầu bếp trong nhà làm cả bàn thức ăn ngon, Lâm Hà cũng dọn dẹp nhà cửa
Đám người thay phiên thưởng thức chiếc huy chương nhỏ đó, tư thế kia, Du Hoan đơn giản muốn cho rằng mình đã đoạt được giải thưởng gì ghê gớm lắm
Cũng không biết Thịnh Minh Phú đã sai người truyền lời nói thế nào, tóm lại, tất cả mọi người đều cho rằng, chiếc huy chương này là một vinh dự rất lớn
Thịnh Minh Lang còn phàn nàn: “Cuộc đua ngựa này thật nhỏ mọn, chỉ cho một chiếc huy chương thôi sao.”
Kỳ thực, hạng nhất có 30.000 nguyên tiền thưởng, cùng một con ngựa tốt
Chỉ là Du Hoan không phải mà thôi
Bất kể nói thế nào, tiệc ăn mừng vẫn ăn rất vui vẻ

Sau khi dùng bữa xong, người nhà họ Thịnh đều chuẩn bị nghỉ ngơi, phó quan lại gõ vang cửa, vội vàng tìm Thịnh Minh Phú, nói có tin tức gì đó
Tựa hồ là nơi nào đó đã xảy ra chuyện
Đêm đó, Thịnh Minh Phú đã khuya mới trở về
Về sau mấy ngày, liên tiếp như vậy
Dân chúng cũng cảm giác được nguy hiểm sắp đến, khu phố náo nhiệt ngày xưa chỉ trong một đêm liền trở nên trống rỗng, không có mấy người ra cửa, cũng có người chuyển nhà đến nơi khác tị nạn
Tình thế căng thẳng
Mấy ngày nay, người trong nhà đều không cho Thịnh Minh Lang đi học đường, Thịnh Minh Lang liền đến tìm Du Hoan
“Tẩu tẩu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Du Hoan cũng sầu, ôm mặt nói: “Ta cũng muốn biết.”
Thịnh Minh Phú vừa về đến, đã nhìn thấy cảnh tượng bi thảm của một lớn một nhỏ, giống như mấy cây nấm mốc meo, không khỏi bật cười, tâm tư vốn căng thẳng đều khoan khoái trong chớp mắt
Chương 107: Bạn gái cũ của văn nhân dân quốc 14
Vào ban đêm, mọi người đều vây quanh bàn ăn dùng bữa, nhưng không khí lại không còn vui vẻ như trước nữa
Phía trước chiến sự căng thẳng, không biết có thể chống đỡ bao lâu, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa sẽ đánh đến Vinh Thành
Trong thành đã giới nghiêm, giá lương thực cũng tăng không ít
Thịnh Minh Phú thân là đốc quân, tự nhiên không thể lui bước
Thịnh gia, là một đại gia tộc như cột mốc trong thành này, nó còn ở đó, dân chúng cũng an tâm hơn một chút, bọn họ cũng sẽ không rời đi
Ánh mắt Thịnh Minh Phú dừng trên người Du Hoan
Đêm đó, Du Hoan sờ lấy mặt mày Thịnh Minh Phú, vuốt phẳng những nếp nhăn li ti do hắn nhíu mày, an ủi hắn nói: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc thật ngon đi.” Thịnh Minh Phú nắm chặt tay nàng, đặt lên môi hôn một chút
“Nếu quả thật đánh tới Vinh Thành...” Thịnh Minh Phú mở lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Du Hoan lắng nghe hắn nói
“Ta đưa nàng đi, đưa nàng đến một nơi an toàn, nàng tốt nhất hãy còn sống, đợi ta, nàng có bằng lòng không?” Thịnh Minh Phú chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.