Xuyên Thành Nữ Xứng Nhưng Là Vạn Nhân Mê

Chương 86: Chương 86




Ân Thù đang cùng Trương Lâm Chu thương lượng kế hoạch sau khi tiến vào sa mạc, thính lực viễn siêu thường nhân của hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân
Chương 128: Võ hiệp văn bạn gái trước 3 Ngay sau đó chính là tiếng đẩy cửa
Nàng tiến vào căn phòng Lâm Lang đang ở
Hắn nghe đến mê mẩn, chính lúc suy đoán là người nơi nào thì, giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ rõ ràng truyền đến bên tai:
“Lâm Lang tỷ tỷ, lão bản đích thân chịu pha Toan Mai Thang, muội phụ giúp bưng lên, tỷ có uống không ạ?” Nàng bưng hai cái ấm trà Toan Mai Thang lên
Lâm Lang đang viết chữ, thấy là hai ấm, thuận miệng hỏi: “Là muốn đưa một ấm cho Ân công tử trong phòng sao?” Ân Thù rõ ràng nghe được, tiểu nha đầu kia dường như không muốn nói chuyện nên yên tĩnh một lúc, sau đó cùng Lâm Lang thương lượng
“Một ấm của tỷ một ấm của muội, thế nào?” Lâm Lang nhịn không được cười nói: “Thôi thôi, ta không thích ăn ngọt, muội tự uống một ấm, còn ấm kia hãy cứ đưa cho bọn họ đi.” Du Hoan gục xuống bàn, lười biếng xoay chén chơi, cũng không nói được
Lâm Lang phát giác điều gì đó, hỏi nàng: “Có phải muội sợ Ân công tử, nên không muốn tiếp xúc với hắn không?” Ân Thù bỗng nhiên im lặng, lông mày nhướng rất cao, Trương Lâm Chu nghi ngờ ngừng miệng
“Ta sợ hắn sao?” Nàng phô trương thanh thế nói lớn tiếng, rồi nói nhỏ: “Hắn có gì mà phải sợ, thân thể nhỏ bé, gió thổi qua liền ngã
Ta chỉ là chán ghét hắn.” Trong kinh thành thường thấy những cô nương chạy theo Nhị hoàng tử như vịt, hay là lần đầu tiên gặp người chán ghét hắn
Lâm Lang cũng không viết nữa, hứng thú dâng cao truy vấn: “Chán ghét hắn cái gì?” Dù sao hắn cũng không biết, Du Hoan nhắm mắt lại nói lời bịa đặt, nghĩ gì nói nấy:
“Hắn nhìn liền không dễ ở chung, lúc đi ra còn ngồi đó chờ người khác hầu hạ, thật sự là kiêu ngạo quá đỗi
Tính tình cũng chẳng được hoan nghênh, cười lên thật giả dối, chỉ là có một khuôn mặt ưa nhìn nên không ai nói hắn mà thôi…” Lâm Lang nhìn nàng, muốn cười, nhưng lại nghĩ đến Ân Thù đang ở sát vách, nhịn cười đến nỗi vai đều run rẩy, cuối cùng lặng lẽ đồng ý nói:
“Kỳ thật ta cũng cảm thấy vậy, chỉ là từ xưa tới nay chưa từng có ai nói ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Du Hoan, muội thật có can đảm.” Nhị hoàng tử xác thực kinh tài tuyệt diễm, tướng mạo xuất chúng, chỉ là sinh ra đã ở vị trí cao, có mưu lược, có đảm lược, có trí tuệ
Nhưng rốt cuộc không học được tôn trọng, đương nhiên, địa vị của hắn vốn dĩ cũng không cần phải học
Chỉ là người nhìn thấu sẽ tự nhiên cảm thấy có chút chán ghét
Nói xấu cùng một người, khiến hai người có được bí mật nhỏ chung
Chỉ bất quá, trời dần dần tối, Lâm Lang dọn dẹp tranh chữ, nói với Du Hoan vẫn là nên đưa ấm Toan Mai Thang kia qua, dù sao tiền thuê phòng trọ là hắn trả
Du Hoan cũng đành phải bưng một ấm, gõ cửa căn phòng cách vách
“Tiến.” Cái tên “không dễ ở chung • tự cao tự đại • tính tình không được hoan nghênh • dáng tươi cười hư giả” Ân Thù nhếch mép cười nhạt, từ khoảnh khắc nàng bước vào cửa, hắn đã nhìn chằm chằm nàng
Du Hoan chịu đựng ánh mắt lạnh buốt của hắn, đặt Toan Mai Thang lên bàn, trong lòng thì thầm với hệ thống, xem đi xem đi, nam chính chính là một người rất khó hiểu
“Ngươi nói đúng đó.” Hệ thống cảm nhận được ánh mắt như có thực chất kia, nhịn không được phụ họa nàng
Nàng vừa buông Toan Mai Thang liền muốn đi
“Tang Du Hoan.” Hắn gọi nàng lại
“Đi tìm lão bản, gọi hắn đưa một bàn thức ăn ngon đến.” Ân Thù nhìn nàng, ý cười nơi khóe môi bạc bẽo, “Nếu muốn ở lại, cũng nên có chút tác dụng chứ.” Chuyện vẫn còn rất nhiều, thế mà sai khiến nàng tới… Du Hoan phàn nàn một tiếng, lon ton chạy xuống lầu, làm theo lời hắn
“Công tử, không phải mới dùng bữa tối sao?” Trương Lâm Chu có chút không hiểu
“Ăn thêm chút nữa bữa khuya.” Ân Thù bình tĩnh nói
Chờ Du Hoan đi lên, sự bình tĩnh kia lại biến mất không còn tăm hơi
“Vừa rồi quên nói.” Hắn phân phó: “Ngươi đi thông báo lão bản một tiếng, bảo người làm bếp khi nấu cơm thiếu cho gừng, tỏi loại gia vị đó.” Du Hoan không lên tiếng, hơi có chút nghi ngờ nhìn hắn
Nàng mơ hồ cảm thấy, nam chính dường như đang cố tình trêu nàng
“Sao vậy, chút chuyện nhỏ này cũng không muốn làm?” Ân Thù nhấc mí mắt, lười nhác hỏi
Du Hoan im lặng cắn răng, quyết tâm tạm thời dựa vào hắn, chờ hắn rơi vào tay nàng, nhất định phải cho hắn biết tay
Nàng lại chạy một chuyến, giao phó, trong lòng cầu nguyện nam chính tốt nhất dừng ở đây, nếu không chờ hắn tiến vào đại mạc, nàng tuyệt đối phải cùng tỷ tỷ hung hăng trừng trị hắn… Trời không chiều lòng người
“Lại đi một chuyến, bảo bọn họ lát nữa đưa thùng nước lên, bản công tử một lát nữa muốn tắm rửa.” Nàng còn chưa đứng vững, giọng nói của Ân Thù đã vang lên
Du Hoan đã dò rõ chiêu trò của hắn, không đợi hắn thúc giục, liền chạy xuống lầu
Cuối cùng, tiểu nhị mang thức ăn lên
Ân Thù nhìn Du Hoan không còn lên tiếng, thầm nghĩ, lần này ngược lại là đã có kinh nghiệm rồi
Chỉ là dám… như vậy sau lưng nghị luận hắn, chút hình phạt nhỏ này vẫn chưa tiêu được cơn giận của hắn
Du Hoan ăn đồ ăn sáng, buổi trưa gặm bánh, buổi tối cũng không ăn bao nhiêu
Nhưng chuyến chạy lên chạy xuống này, thức ăn đã tiêu hóa hết, nhìn lại bữa cơm đầy đủ sắc hương vị trước mắt, liền có chút thèm ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ân Thù thu hết thần sắc của nàng vào mắt, giữa lông mày bỗng nhiên mang theo ý cười, hiện ra mấy phần phong thái phong lưu phóng khoáng, hắn vẫy tay gọi nàng
Chương 129: Võ hiệp văn bạn gái trước 4 Du Hoan chậm rãi đi tới
“Cầm đũa.” Ân Thù nói
Du Hoan nghi hoặc cầm lấy đôi đũa tre trên bàn, hắn có lòng tốt như vậy gọi nàng cùng ăn cơm sao
Nếu thật sự là vậy, nàng liền nói cho hắn biết, nàng đã bảo người ta cho rất nhiều gừng vào canh rồi… “Còn không hầu hạ bản công tử dùng bữa
Chút nhãn lực tinh tường này cũng không có.” Ân Thù ôm lấy khóe môi, giễu cợt nói
Du Hoan ngậm miệng lại, thuận theo kẹp một đũa rau xào măng tre lên y phục của hắn
“Ngươi!” Ân Thù đơn giản là không còn lời nào để nói
Tiểu nha đầu chưa từng hầu hạ người, ngay cả gắp thức ăn cũng không xong
“Nếu không để ta làm đi.” Trương Lâm Chu nhịn không được nói
“Được rồi được rồi, ngươi ra ngoài đi.” Ân Thù phất phất tay
Du Hoan nhanh chóng cất đũa, chuồn mất
“Ta đã gọi bọn họ mang thêm một tấm nệm lên, trải lại giường, chúng ta cùng nhau ngủ.” Du Hoan trở về, Lâm Lang nói với nàng
“Tốt.” Du Hoan đáp
“Muội chậm một chút, ta đã sắp đi xem một chút, hắn có làm khó muội không?” Lâm Lang lo lắng nói
“Không có.” Du Hoan lắc đầu, bò lên giường
Lâm Lang liền yên tâm, thổi tắt ngọn nến
Ân Thù nghe tiếng nói chuyện của các nàng, kinh ngạc hơi nhíu lông mày, thế mà không nói xấu hắn nữa
Xem ra là đã có kinh nghiệm rồi
Vừa nghĩ như vậy, cầm lấy thìa, định múc một chén canh, lại múc ra một bát đầy gừng lát
Ân Thù nhìn những miếng gừng đó mà choáng váng: “Ta nhớ ta lúc đầu đã nói là không cần gừng, tỏi những gia vị này.” “Có lẽ là Tang cô nương nhất thời tình thế cấp bách, nên nghe lầm.” Trương Lâm Chu thay Du Hoan giải vây
Ân Thù cúi đầu, lại nhìn thấy mỡ đông dính trên ống tay áo mình, càng phát ra phiền muộn, đũa cũng chẳng buồn động
Canh không uống được, rượu luôn có thể uống được chứ
Hắn mở vò rượu, rót một chén rượu, chỉ nghe tiếng nước tí tách trong veo, không có chút mùi rượu nào, nhất thời có chút nghi hoặc
Trương Lâm Chu xem đi xem lại, nghi ngờ: “Cái này tựa như là nước a điện hạ.” “Bọn họ bán rượu giả sao?” Ân Thù vào Nam ra Bắc, nơi nào chưa từng đi qua, chưa từng thấy qua chủ quán nào xấc xược như vậy, “Mau kêu lão bản bọn họ lên đây.” Nửa khắc đồng hồ sau, lão bản khách sạn buồn bực nói: “Không phải là các ngươi muốn sao
Cô nương kia của các ngươi lúc nãy một hồi một chuyến, lại là cho thêm gừng lát vào canh, lại là cho nước lọc vào bình rượu…” Lão bản lời còn chưa nói hết, Ân Thù đã đập bàn
Hắn cái gì cũng đã hiểu rõ, cái gì nghe lầm, cái gì không cẩn thận, tất cả đều là nàng cố ý, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn tóm nàng về hảo hảo giáo huấn
“Công tử
Công tử
Không còn sớm nữa, Lâm Lang tiểu thư có lẽ đã sớm ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.” Trương Lâm Chu ra sức giữ chặt đối phương
Tốt xấu gì cũng đã kiềm chế được người rồi
“Rất tốt, thật sự là rất tốt… Chưa từng có người nào dám trêu đùa ta như vậy…” Trương Lâm Chu gọi người dọn dẹp bừa bộn trong phòng, có chút lo lắng nhìn Ân Thù lẩm bẩm không ngừng, cảm thấy điện hạ dường như muốn tức điên lên
Rất lâu sau, Ân Thù cuối cùng cũng miễn cưỡng đè nén được tính tình, vừa lúc tiểu nhị đưa nước, liền đuổi bọn họ ra ngoài, chuẩn bị tắm rửa
Hắn một bên cởi đai lưng, một bên dò nhiệt độ nước, ý lạnh bỗng nhiên xộc lên – đó là một thùng nước đá
“Đưa nước lạnh lên làm gì?” Nhị hoàng tử Cảnh Quốc, hiếm khi mất phong độ, tức hổn hển quát
Tiểu nhị đưa nước còn chưa đi xa, run rẩy quay trở lại đáp: “Là vị cô nương kia cố ý dặn dò qua, nói công tử trẻ tuổi hỏa khí nặng, mỗi tối đều phải ngâm mình trong nước đá mới dễ chịu…” Chương 130: Võ hiệp văn bạn gái trước 5 Ân Thù nhắm mắt lại, lửa giận bay thẳng lên đỉnh đầu, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, xông sang phòng bên cạnh phá cửa nói:
“Tang Du Hoan, ngươi ra đây cho ta!” “Cút ra đây!” Du Hoan hôm nay chạy một ngày, chui vào chăn chưa được mấy hơi liền ngủ thiếp đi, thân thể dán vào Lâm Lang, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, đang ngủ say
Lưu lại Lâm Lang tiếp nhận cơn thịnh nộ ngút trời của Ân Thù
Đây là xảy ra chuyện gì, mới khiến Nhị hoàng tử tức giận đến mức này chứ, Lâm Lang một bên lòng dạ bất an, một bên bịt tai Du Hoan lại, sợ đánh thức nàng, thấp giọng hướng ra ngoài hô:
“Nàng ngủ thiếp đi rồi, Ân công tử, không tiện lắm.” Ân Thù không còn cách nào khác, ở bên ngoài chịu lạnh nửa ngày, mới trở về phòng
Nằm trên giường, nhưng lại trằn trọc, làm sao cũng không ngủ được, chỉ có thể trong đầu tưởng tượng ra hình tượng tiểu nhân Tang Du Hoan, treo ngược lên đánh, mới có thể giải hận
Ngày hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên chính là đi bắt Du Hoan, nhưng mà trong phòng kia chỉ có một Lâm Lang, mặt đầy vô tội nói, nàng cũng không biết người đi đâu rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng tốt nhất là đi thật
Ân Thù hằn học nghĩ, nếu không chờ hắn trở về, hắn không bắt nàng phải trả giá cho những việc mình đã làm thì thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.