Xuyên Thành Phủ Quốc Công Con Thứ Thi Khoa Cử

Chương 38: Ngu dại hình tượng thâm căn cố đế




Chương 38: Con ruột của Nhị thúc còn sống là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu
Trong ngự thư phòng, Ngụy Cẩn Chi đang báo cáo chuyện của Hộ bộ với Vĩnh Nguyên Đế
Chờ hắn báo cáo xong, Vĩnh Nguyên Đế không cho hắn rời đi, mà bảo Hòa Phương bưng cho hắn một ly trà
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Ngụy Cẩn Chi biết Vĩnh Nguyên Đế còn có chuyện muốn nói với hắn
“Hai đứa con trai của ngươi có manh mối……” Lời Vĩnh Nguyên Đế còn chưa dứt, chén trà trong tay Ngụy Cẩn Chi đã rơi xuống đất, khiến lời hắn bị ngắt ngang
“Ôi, Ngụy đại nhân, ngài không sao chứ?” Hòa Phương nhanh chóng đi tới, kiểm tra tay Ngụy Cẩn Chi, phát hiện mu bàn tay của hắn bị nước trà nóng làm bỏng đỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngụy Cẩn Chi lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hướng về Vĩnh Nguyên Đế xin tội: “Thần thất lễ, cầu xin Hoàng Thượng thứ tội.” “Tay của ngươi không sao chứ?” Hòa Phương cẩn thận nhìn mu bàn tay Ngụy Cẩn Chi, phát hiện chỉ là bị bỏng đỏ, không nổi bóng nước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nô tài lập tức đi lấy thuốc.” “Thôi công công, không cần đâu, ta không sao.” “Ngụy đại nhân, ngài chờ một chút.” Hòa Phương nhặt chiếc chén trà mà Ngụy Cẩn Chi vừa không cầm chắc làm rơi xuống đất rồi lui xuống
Rất nhanh, hắn lấy ra một bình thuốc mỡ trở lại, “Ngụy đại nhân mau chóng bôi thuốc đi, nếu không lát nữa sẽ nổi bóng nước.” Ngụy Cẩn Chi cám ơn Hòa Phương, nhận lấy thuốc mỡ, vội vàng xoa xoa chỗ mu bàn tay bị bỏng đỏ
Thấy Ngụy Cẩn Chi bôi thuốc xong, Vĩnh Nguyên Đế tiếp tục nói: “Hai đứa con trai hiện tại của ngươi hoàn toàn chính xác không phải con ruột của ngươi.” Mặc dù Ngụy Cẩn Chi đã sớm đoán được hai đứa con trai hiện tại rất có thể không phải con trai ruột của hắn, nhưng cũng không có chứng cứ
Bây giờ nghe Vĩnh Nguyên Đế nói như vậy, hắn trực tiếp ngây ngẩn cả người
Trong lòng hắn có vui vẻ, có may mắn, nhưng nghĩ tới hai đứa con trai ruột thịt đã bị đánh tráo từ nhỏ, bây giờ còn không biết thế nào, trong lòng hắn lại tự trách, vừa xấu hổ dằn vặt, vừa thống khổ, lại bất an…… Vĩnh Nguyên Đế thấy Ngụy Cẩn Chi hai mắt đỏ hoe, trong mắt ngấn nước mắt, ngữ khí ôn hòa an ủi hắn nói: “Hai đứa con ruột của ngươi hẳn là còn sống.” Còn sống thật là một chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng nghĩ tới hai đứa con trai có khả năng bị đám người phế Thái tử huấn luyện thành sát thủ, tâm tình Ngụy Cẩn Chi trở nên vô cùng nặng nề
“Hoàng Thượng, hai đứa con trai của thần hiện tại ở đâu?” “Cụ thể ở đâu, tạm thời chưa tra được.” Vĩnh Nguyên Đế nhìn Ngụy Cẩn Chi bộ dạng như sắp khóc, vội vàng trấn an hắn nói: “Chỉ cần hai đứa con trai của ngươi còn sống, nhất định sẽ tìm thấy.” Ngụy Cẩn Chi đưa tay chùi nước mắt khóe mi, sau đó quỳ xuống hướng về Vĩnh Nguyên Đế tạ ơn: “Thần tạ ơn Hoàng Thượng.” Hòa Phương đợi ở một bên nhìn thấy Ngụy Cẩn Chi bộ dạng vừa vui vừa thương tâm này, trong lòng rất không dễ chịu
Ai, Ngụy đại nhân thật sự quá đáng thương
“Hai đứa con trai hiện tại của ngươi không phải người của phế Thái tử, mà là người của hai nhà Triệu Sở.” Người của phế Thái tử năm đó chỉ đánh tráo hai đứa bé của Tiết thị và Ngụy Quốc công, chứ không đánh tráo hai đứa con trai của Ngụy Cẩn Chi
“Người của hai nhà Triệu Sở?” Ngụy Cẩn Chi trong lòng tràn đầy nghi hoặc, người của hai nhà Triệu Sở vì sao lại đánh tráo con của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi có một chất tử tên là Ngụy Dật Phong, hắn là người của hai nhà Triệu Sở.” Trước đó, Ngụy Dật Văn có nói cho Ngụy Cẩn Chi chuyện này
“Thần biết.” “Ngụy Dật Phong hẳn là một nhân vật trọng yếu mà bọn hắn sắp xếp ở Hàm Kinh thành, hắn có thể biết hạ lạc của hai đứa con ruột ngươi.” Vĩnh Nguyên Đế nói, “cũng có thể không biết, dù sao hai đứa con ruột của ngươi rất quan trọng.” Ngụy Cẩn Chi rất muốn ép hỏi Ngụy Dật Phong về hạ lạc của hai đứa con ruột hắn, nhưng trong lòng hắn rõ ràng hiện tại không thể động đến Ngụy Dật Phong, nếu không sẽ đánh cỏ động rắn
Vậy thì bố cục và mưu đồ sáu năm này của bọn hắn đều sẽ đổ sông đổ bể, hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng biết hạ lạc hai đứa con trai mình
“Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ không xốc nổi đi tìm Ngụy Dật Phong.” Càng là lúc này, càng phải tỉnh táo
Đối với thái độ bình tĩnh tỉnh táo của Ngụy Cẩn Chi, Vĩnh Nguyên Đế vô cùng hài lòng
“Hai đứa con trai của ngươi có ích, bọn hắn sẽ không giết hai đứa con trai ngươi, ngươi cũng không cần quá lo lắng.” “Hoàng Thượng, thần không lo lắng an toàn của hai đứa bé, thần sợ bọn họ sẽ đem hai đứa bé của thần huấn luyện thành những kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt.” “Ngươi không cần lo lắng điều này, bọn hắn sẽ không trực tiếp biến hai đứa bé của ngươi thành kẻ giết người điên loạn.” Vĩnh Nguyên Đế ngữ khí vô cùng chắc chắn, “bọn hắn sẽ dụng tâm dạy bảo hai đứa con trai của ngươi, để chúng thành tài, phụ tá chủ tử của bọn hắn.” Ngụy Cẩn Chi chưa hiểu rõ lắm ý tứ của Vĩnh Nguyên Đế, trên mặt một mảnh hoang mang: “Hai nhà Triệu Sở sẽ dụng tâm bồi dưỡng hai đứa bé của thần
Còn để chúng thành tài?” Hoàng Thượng đang nói gì, hắn làm sao nghe không hiểu
“Hai đứa bé của ngươi và Thôi thị, tư chất nhất định không tệ, nếu không bọn hắn cũng sẽ không để mắt tới hai đứa bé của ngươi.” Vĩnh Nguyên Đế nhìn Ngụy Cẩn Chi, nói đầy ý vị sâu xa: “Đáng tiếc bọn hắn tìm nhầm người.” Ngụy Cẩn Chi càng nghe càng hồ đồ: “Thần không hiểu.” “Hai đứa con trai của ngươi đối với bọn hắn mà nói có tác dụng lớn, bọn hắn sẽ không giết chúng, càng sẽ không giống ngươi đoán mà bồi dưỡng thành sát thủ.” Nghe Vĩnh Nguyên Đế nói khẳng định như vậy, Ngụy Cẩn Chi mặc dù vẫn còn rất nghi hoặc, nhưng trong lòng hoàn toàn yên tâm
“Vậy thần liền yên tâm, tạ ơn Hoàng Thượng đã cho thần biết.” “Ngươi còn trẻ, còn có thể sinh thêm hai đứa bé.” Vĩnh Nguyên Đế với thân phận là Hoàng đế, lẽ ra không nên nói loại lời này với Ngụy Cẩn Chi, nhưng vì Ngụy Cẩn Chi mà nghĩ, hắn vẫn quyết định nhắc nhở hắn
“Để phòng ngừa vạn nhất.” Câu nói “để phòng ngừa vạn nhất” này, khiến tâm tình Ngụy Cẩn Chi trong nháy mắt lại chìm xuống đáy vực
“Hoàng Thượng, ý của ngài là?” “Bọn hắn trọng dụng hai đứa con trai ngươi, định sẽ dạy dỗ hai đứa con trai ngươi đối với bọn hắn trung thành tuyệt đối, ngày sau cho dù các ngươi nhận nhau, hai đứa con trai ngươi trong lòng e rằng chỉ có bọn hắn, mà không có ngươi người phụ thân này.” Đây chính là điều Vĩnh Nguyên Đế nói “vạn nhất”
“Hoàng Thượng nói đúng.” Ngụy Cẩn Chi cảm thấy tình huống Vĩnh Nguyên Đế nói rất có khả năng, dù sao hai đứa bé của hắn từ nhỏ đã bị bắt đi, lại bị bọn hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, vậy hai đứa bé của hắn khẳng định sẽ trung thành tuyệt đối hiệu trung bọn hắn
“Trẫm sẽ đưa hai bà ma ma cho ngươi, như vậy ngươi liền không cần lo lắng con của ngươi lại bị đánh tráo.” “Tạ ơn Hoàng Thượng.” “Đi xuống đi.” “Thần cáo lui.” Hòa Phương nhìn bóng lưng Ngụy Cẩn Chi rời đi trở nên có chút tiêu điều, trong lòng rất đỗi đồng tình
“Hoàng Thượng, Ngụy đại nhân thật sự quá đáng thương.” Biết hai đứa con trai bên cạnh không phải ruột thịt, là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu
“Chuyện này đối với Ngụy đại nhân là một đả kích không nhỏ đâu.” Hai đứa con ruột còn sống cũng là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu
Vĩnh Nguyên Đế cau mày, vẻ mặt lạnh băng nói: “Chuyện năm đó, cũng không biết làm sao lại bị người của phế Thái tử bên kia biết được.” Nếu như đám người phế Thái tử không biết chuyện đó, Ngụy Quốc công phủ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai đứa bé của Ngụy Cẩn Chi cũng sẽ không bị đánh tráo
“Hoàng Thượng, Ngụy gia thật thảm.” Người Ngụy gia còn không biết vì sao bọn hắn lại bị tính kế
“Hi vọng hai đứa con ruột của Ngụy đại nhân sẽ không bị dạy hư.” “Cái này muốn nhìn vận mệnh của bọn hắn.” Vĩnh Nguyên Đế dặn dò nói: “Ngươi đi chọn hai bà ma ma và cung nữ đưa đi cho Thôi thị.” “Vâng, Hoàng Thượng.” Ngụy Cẩn Chi tan triều sau, liền dẫn hai bà ma ma và hai cung nữ đi gặp Thôi thị
Thôi thị trực tiếp ngây ngẩn cả người, không hiểu trượng phu có ý gì
“Hai bà ma ma và hai cung nữ là ta xin Hoàng Thượng, để các nàng hầu hạ ngươi.” “Hầu hạ ta?” Thôi thị vẻ mặt ngơ ngác, “bên cạnh ta có người hầu hạ rồi, ngươi vì sao lại xin Hoàng Thượng ban ma ma và cung nữ?” Ngụy Cẩn Chi bảo hai bà ma ma và cung nữ lui ra, đi đến bên tai Thôi thị, nói nhỏ điều gì đó
Thôi thị sau khi nghe xong, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Cẩn Chi
“Ngươi……” “Ta cảm thấy chúng ta có thể sinh thêm một đứa bé.” Ngày sau thê tử biết được chuyện hai đứa con trai ruột thịt, nhất định sẽ cực kỳ bi thương, nhưng bên người nàng nếu còn có một đứa bé, nàng sẽ dễ chịu hơn chút
Thôi thị hiểu rõ ý tứ của trượng phu, mắt hơi ửng đỏ nói: “Kỳ thật, ta vẫn luôn có ý nghĩ này, chỉ là không dám nói cho ngươi.” Hai đứa con trai bây giờ cũng không muốn đọc sách, không muốn tham gia khoa cử, khiến nàng hoàn toàn thất vọng về chúng
Nàng cảm thấy mình thật xin lỗi trượng phu, là nàng không dạy dỗ tốt hai đứa con trai
“Ta sợ ngươi đau khổ, cũng không dám nhắc đến với ngươi việc này.” Ngụy Cẩn Chi không nghĩ tới thê tử cũng có ý nghĩ này
Thôi thị nắm chặt tay Ngụy Cẩn Chi, khẽ cười nói: “Vậy chúng ta liền sinh thêm một đứa bé.” “Tốt, tốt nhất là nữ nhi.” So với nhi tử, Ngụy Cẩn Chi càng ưa thích nữ nhi
Thôi thị trong lòng càng hy vọng có thể sinh thêm một đứa con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.