Chương 5: Khả năng đặc dị là……
Ngụy Vân Chu đi vào thiện sảnh, dựa theo ký ức tìm đến vị trí của mình rồi ngồi xuống
Hắn vừa ngồi xuống, Thu ma ma đã bưng tới một bàn điểm tâm mà hắn thường ngày thích ăn
“Chu ca nhi, ngươi ăn trước chút điểm tâm lót dạ đã.” Thu ma ma thấy Ngụy Vân Chu vì bị bệnh mà cả người gầy hẳn đi trông thấy, rất là đau lòng
Nàng hận không thể khiến Ngụy Vân Chu ăn thêm vài thứ để hắn mập trở lại
Ngụy Vân Chu đến từ hiện đại vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng Tiểu Bàn Đôn lại vô cùng thích ăn món điểm tâm ngọt
Mỗi ngày việc đầu tiên khi mở mắt ra chính là ăn điểm tâm, mỗi ngày trước khi sắp đi ngủ cũng muốn ăn món điểm tâm ngọt
Có lẽ cũng là bởi vì ăn quá nhiều điểm tâm, nên mới có dáng người mập như vậy
Nói thật, Ngụy Vân Chu từ nhỏ đến lớn chưa từng mập qua nên vô cùng ghét bỏ cái dáng người hiện tại này
Không nói khoa trương chút nào, hắn bây giờ cúi đầu xuống còn không thấy mũi chân của mình
“Ma ma, lát nữa là dùng bữa tối rồi, ta sẽ không ăn điểm tâm đâu.” Tiểu Bàn Đôn có thể mập đến như vậy, ngoài việc chính mình thích ăn và có thể ăn, còn có Lý di nương và Thu ma ma chiều chuộng
Chỉ cần Tiểu Bàn Đôn thích ăn cái gì, các nàng liền cho hắn ăn cái đó, không những thế, còn cho hắn ăn rất nhiều
Thu ma ma giật mình nhìn Ngụy Vân Chu, dường như không thể tin được những lời này lại từ trong miệng hắn nói ra
Chu ca nhi thích ăn điểm tâm nhất, cho dù là trước khi dùng thiện, hắn cũng có thể ăn mấy bàn điểm tâm
“Chu ca nhi là không thích điểm tâm hôm nay sao?” Món điểm tâm nàng vừa bưng tới thật sự là món Chu ca nhi thích ăn nhất trong khoảng thời gian này
“Không phải, là ta muốn giữ lại để cùng cha, còn có cùng di nương cùng ăn.” Vừa rồi phá vỡ hình tượng Tiểu Bàn Đôn mà mình đã tạo dựng, Ngụy Vân Chu vội vàng bổ cứu, “đây là điểm tâm ta thích ăn nhất, ta muốn cho cha nếm thử.”
Thu ma ma dường như bị lời nói này của Ngụy Vân Chu khiếp sợ đến, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nhu thuận của Tiểu Bàn Đôn
Thấy Thu ma ma nhìn mình không nói lời nào, Ngụy Vân Chu trên mặt lộ ra một vẻ bất an, sợ hãi hỏi: “Ma ma, ta nói không đúng sao?”
Thu ma ma lấy lại tinh thần, mắt tràn đầy vui mừng nhìn về phía Ngụy Vân Chu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chu ca nhi nói rất đúng.” Nàng đưa tay sờ sờ đầu Ngụy Vân Chu, mặt tràn đầy vẻ từ ái nói: “Chu ca nhi thật sự là một đứa bé hiếu thuận.”
“Ma ma, ta đem món điểm tâm ta thích ăn nhất lưu lại cho cha ăn, cha sẽ vui vẻ chứ?” Ngụy Vân Chu ngẩng cái đầu nhỏ lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp tràn đầy chờ mong
Thu ma ma không đành lòng đả kích tấm lòng hiếu thuận của Ngụy Vân Chu, “Chu ca nhi hiếu thuận như thế, lão gia nhất định sẽ vui vẻ.”
“Thật sao?” Ngụy Vân Chu mặt tràn đầy vui vẻ, đôi mắt nhỏ xíu lấp lánh tỏa sáng, “ta đem món điểm tâm ta thích ăn nhất đưa cho cha ăn, cha sẽ không thích ta sao?”
Thu ma ma nhìn thấy Ngụy Vân Chu mặt tràn đầy mong đợi nhìn nàng, hỏi ra một câu hỏi xót xa như vậy, trong lòng rất không dễ chịu
Chu ca nhi vẫn luôn kỳ vọng có thể nhận được sự yêu thích của lão gia, nhưng lão gia hắn……
“Lão gia sẽ thích Chu ca nhi.”
Ngụy Vân Chu nghe xong, càng vui vẻ hơn, “ta thích cha nhất, ta về sau muốn đem món điểm tâm ta thích ăn nhất, còn có những vật khác đều đưa cho cha.”
Ngụy Quốc công đứng tại cửa ra vào nghe được lời nói này của tiểu nhi tử, trong lòng vừa cảm động, vừa mềm lòng lại vừa áy náy
Khi Ngụy Quốc công còn chưa đến gần thiện sảnh, Ngụy Vân Chu đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn
Bất quá, hắn không xác định đó có phải tiếng bước chân của Ngụy Quốc công hay không, nhưng người lúc này đi vào thiện sảnh của Thúy Trúc viên rất có thể chính là Ngụy Quốc công, cho nên mới có lời nói hắn vừa rồi
Ngụy Vân Chu có một khả năng đặc dị: từ nhỏ thính giác, thị giác, khứu giác, vị giác, xúc giác của hắn đều nhạy cảm hơn người bình thường
Hắn có thể nghe được những âm thanh mà người bình thường không nghe được, có thể nhìn thấy những nơi mà người khác không thấy được, có thể ngửi được những mùi vị mà người bình thường không ngửi thấy, có thể nếm ra được những thứ mà người bình thường không nếm ra được, có thể cảm nhận được những thứ mà người khác không cảm nhận được
“Chu ca nhi thật sự là hiếu thuận.” Thu ma ma vừa vui mừng lại vừa đau lòng
Nụ cười trên mặt Ngụy Vân Chu trở nên ảm đạm, hắn cúi đầu xuống, rầu rĩ không vui nói: “Ma ma, mỗi lần cha đến, ta thật vui vẻ, nhưng thật ra ta sợ cha không thích ta, cho nên không dám cùng cha nói chuyện, ta sợ ta nói chuyện sẽ khiến cha không vui.”
Thu ma ma đau lòng vô cùng, nàng ngồi xổm trước mặt Ngụy Vân Chu, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của hắn nói: “Chu ca nhi, ngươi cùng lão gia nói chuyện, lão gia sẽ rất vui vẻ.”
“Phải không, nhưng tất cả mọi người trêu chọc ta, bọn hắn nói ta là heo, nói không có người sẽ thích ta, ta sợ cha cũng ghét bỏ ta là heo.” Ngụy Vân Chu nói đến đây, đôi mắt nhỏ xíu tràn ngập nước mắt, “ma ma, ta không phải heo, ta là nhi tử của cha, nhưng bọn hắn đều nói ta không phải nhi tử của cha, còn nói cha không thích ta, ta không muốn cha không thích ta……” Vẫn chưa nói xong, Ngụy Vân Chu liền bật khóc
Ngụy Quốc công đứng tại cửa ra vào nghe được thì trong lòng một hồi đau lòng, một hồi phẫn nộ, một hồi tự trách
“Ai nói cha không thích ngươi.”
Thu ma ma thấy Ngụy Quốc công đi đến, liền vội vàng hành lễ: “Gặp qua lão gia.”
Ngụy Vân Chu quên đi việc khóc, hai mắt ngơ ngác nhìn Ngụy Quốc công đang nhanh chân đi tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngụy Quốc công thấy tiểu nhi tử trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, hàng lông mi thật dài treo đầy những giọt nước mắt, ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng một mảnh mềm mại
Hắn đi tới, một tay ôm lấy đứa bé, vừa đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt tiểu nhi tử, vừa ôn hòa nói: “Cha không hề không thích ngươi.”
“Thật sao?” Tiểu Bàn Đôn dường như không thể tin được, đôi mắt thẹn thùng nhìn Ngụy Quốc công, nhỏ giọng dò hỏi: “Cha, ngài thật sự không ghét bỏ ta là heo sao?”
Nghe được câu này, đáy mắt Ngụy Quốc công xẹt qua một tia phẫn nộ, là ai dám nói như vậy ngay trước mặt Chu ca nhi
“Là ai nói ngươi là heo?”
Ngụy Vân Chu rụt đầu lại, có chút sợ hãi nói: “Chính là bọn hắn……”
Ngụy Quốc công không hỏi bọn họ là ai, hắn sẽ cho người điều tra
“Ngươi không phải heo, ngươi là nhi tử của cha, là Bát thiếu gia của Ngụy Quốc công phủ
Nếu có người còn dám nói như thế về ngươi, ngươi cứ nói cho cha, cha sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn.”
Ngụy Vân Chu hai mắt sùng bái nhìn Ngụy Quốc công, liên tục gật đầu: “Biết rồi, cha.” Nói xong, hắn tặng người cha tiện nghi một nụ cười xán lạn
Lý di nương đứng tại cửa ra vào thấy cảnh này, lặng lẽ chảy nước mắt
Nàng xoa xoa nước mắt, chậm rãi đi đến
“Lão gia, ngài đến rồi à.”
Ngụy Quốc công nhìn sang Lý di nương, sau đó ngây ngẩn cả người
Ngụy Vân Chu đang được hắn ôm vào trong ngực, cũng ngẩn người ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý di nương cởi bỏ bộ y phục vàng, thay bằng bộ y phục sặc sỡ, cả người trông mộc mạc mà tú lệ, còn mang theo vài phần thanh thuần, trong thanh thuần lại phảng phất chút vũ mị, cùng với ngày thường tưởng như hai người khác biệt
Hai cha con Ngụy Quốc công không thể tin được người trước mắt là Lý di nương, không ngờ một Lý di nương trong bộ dáng thanh lịch lại xinh đẹp đến vậy
Ánh mắt Lý di nương bởi vì khóc qua mà có chút đỏ, khiến nàng trông càng thêm hai phần điềm đạm đáng yêu
Ngụy Quốc công một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lý di nương
Hắn chưa hề nhìn qua Lý di nương trong bộ dáng này, không ngờ Lý di nương không trang điểm lại có một vẻ đẹp khác
“Lão gia, là những hạ nhân nói nhảm kia chê cười Chu ca nhi, nói Chu ca nhi là heo, nói ngài không thích Chu ca nhi đứa con trai này, cho nên bọn hắn mới ức hiếp Chu ca nhi như vậy.” Lý di nương một giây nhập vai, hai mắt ngấn lệ, ánh mắt ưu tư buồn bã nhìn chăm chú Ngụy Quốc công, trên khuôn mặt mộc mạc tú lệ tràn đầy ủy khuất, “Lão gia, ngài phải vì Chu ca nhi làm chủ đi ạ!”
Ngụy Vân Chu thấy di nương hắn trong bộ dáng ủy khuất đáng thương này, trong lòng thán phục nói: Không ngờ di nương lại có hai bộ mặt.