Xuyên Thành Phủ Quốc Công Con Thứ Thi Khoa Cử

Chương 7: Vẫn là không cần giấu dốt




Chương 7: Đây không phải là muốn hắn thi đậu tiểu tam nguyên sao
(2) “Món giò hôm nay ăn thật ngon, ngươi cứ ăn giò thật ngon đi, đừng nói nữa.” Thấy cảnh này, trong mắt cha của Thang Viên hiện lên một nụ cười yếu ớt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ăn xong giò, Thang Viên vừa định nói thêm điều gì, chỉ thấy Ngụy Vân Chu lại gắp thêm một cái đùi gà, chuẩn bị lần nữa nhét vào miệng hắn, hắn vội vàng nói: “Ta sẽ không nói chuyện thi cử khoa cử nữa.” Ngụy Vân Chu lập tức rụt về cái đùi gà, bỏ vào trong bát của mình
“Ta muốn nói với ngươi chuyện đánh mã cầu.” Thang Viên tiếp tục nói, “Ba ngày sau, cùng biểu ca bọn hắn đánh mã cầu, ngươi có đi hay không?” “Đương nhiên đi.” Sáu năm trước, Ngụy Vân Chu liền cùng Thang Viên học đánh mã cầu, hơn nữa học cũng không tệ lắm
“Ở đâu đánh, lại ở bãi săn nhà biểu ca ngươi đánh?” “Đúng vậy, ngoại trừ biểu ca bọn hắn, còn có bọn Quý Lai Chi.” Thang Viên nói, “Trận đấu mã cầu năm ngoái, bọn hắn thua, bọn hắn vẫn canh cánh trong lòng, chuẩn bị tìm chúng ta báo thù, rửa sạch nỗi nhục nhã.” Ngụy Vân Chu đầy khí thế nói: “Vậy liền để bọn hắn lại thua một lần, thua đến khi nào chịu phục thì thôi.” Mới vừa nói đến chuyện thi tiểu tam nguyên, Ngụy Vân Chu chẳng có chút tự tin nào, nhưng nói đến đánh mã cầu, hắn tràn ngập tự tin
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Dùng xong bữa tối, uống một ly trà xong, Ngụy Vân Chu liền rời đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước khi đi, Thang Viên liên tục căn dặn hắn, đừng quên hai ngày sau tới đọc sách
Trên đường về Ngụy Quốc công phủ, Ngụy Vân Chu ngồi trên xe ngựa than thở
Nguyên Bảo nghe tiếng thở dài của Ngụy Vân Chu, vén rèm xe lên, thò đầu vào trong xe ngựa, quan tâm hỏi: “Thiếu gia, ngài sao vậy, sao cứ thở dài mãi vậy?” “Không có gì, chính là đột nhiên cảm thấy áp lực lớn.” Nếu như có thể thi đậu tiểu tam nguyên, hắn đương nhiên cũng hy vọng chính mình có thể thi đậu, nhưng mấu chốt là hắn thi không đỗ mà
“Ngài có áp lực gì đâu?” “Thi cử khoa cử.” “Thiếu gia, nhắc đến việc này, người trong phủ biết ngài năm nay muốn thi khoa cử đều đang cười chê ngài.” Nguyên Bảo cáo trạng với Ngụy Vân Chu, “Nhất là Lục cô nương ở trong chính viện cùng quốc công phu nhân bọn hắn nói ngài không biết tự lượng sức mình, nói những lời rất khó nghe.” “Không cần để ý đến bọn hắn.” Ai, hắn vẫn cứ cố gắng một chút, xem thử có thể thi đậu tiểu tam nguyên hay không
Nếu thi đậu, vậy dĩ nhiên tốt
Thi không đỗ, thì thôi
“Tiểu nhân chờ thiếu gia ngài thi đậu, sau đó bốp bốp đánh mặt của bọn hắn.” Nguyên Bảo một bên nói, vừa vung tay đánh vào không khí mấy cái
“Đánh mặt bọn hắn, thiếu gia của ngươi ta vẫn làm được.” Điểm này tự tin, hắn vẫn phải có
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một lát sau, trở lại Thúy Trúc viên, Ngụy Vân Chu đi trước tìm Lý Di Nương, đem thư mẹ của Thang Viên viết cho Lý Di Nương đưa cho nàng
“Thư của mẹ Thang Viên.” Mỗi lần, Ngụy Vân Chu đến chỗ Thang Viên, thuận tiện làm người đưa tin, cho Lý Di Nương cùng mẹ của Thang Viên gửi thư
Lý Di Nương nhận thư, không vội nhìn, mà là hỏi: “Ta cùng mẹ của Thang Viên viết thư sáu năm rồi, chưa từng gặp mặt một lần nào, nhà Thang Viên quy củ nghiêm khắc đến thế sao, mẹ hắn một lần cũng không thể ra ngoài sao?” Lý Di Nương khó khăn lắm mới quen được một người chị em tâm đầu ý hợp, vẫn luôn rất muốn gặp mẹ của Thang Viên, sau đó trò chuyện thật kỹ một chút, lại cùng đi dạo phố mua sắm, kết quả sáu năm qua chưa từng gặp mặt một lần nào
“Thân phận mẹ của Thang Viên cũng là một di nương, nhà hắn quy củ so Ngụy Quốc công phủ còn muốn nghiêm ngặt, căn bản không ra khỏi phủ được.” Lý Di Nương là bởi vì muốn ra cửa làm ăn, có thể theo cửa hông Thúy Trúc viên ra khỏi phủ, còn giống như Triệu di nương bọn nàng thì không thể tùy ý ra khỏi phủ
“Ta trước đây đã nói với ngài rồi, nhà Thang Viên là gia đình quyền quý, lễ nghi quy củ rất nhiều.” “Ai… Khó khăn lắm mới có được một người chị em để thổ lộ tâm tình, kết quả không thể gặp mặt, chuyện này là thế nào chứ.” Lý Di Nương lại hỏi, “Ngươi gặp qua mẹ của Thang Viên chưa?” “Chưa từng thấy qua, ta đã nói với ngươi nơi gặp mặt của ta cùng Thang Viên cũng không phải là nhà thật sự của Thang Viên.” “Nhà Thang Viên rốt cuộc là thân phận gì, lễ nghi quy củ nhiều như vậy, còn thần thần bí bí thế.” Ngụy Vân Chu ở trong lòng thầm nói: Có lẽ chờ ta thi đậu Tiến sĩ, ngài sau này liền có thể nhìn thấy mẹ của Thang Viên
“Ta không rõ, ngài cũng không cần quá tò mò, cứ tiếp tục cùng mẹ của Thang Viên viết thư đi, ta trở về phòng.” “Cục cưng, ban đêm đọc sách đừng thức khuya quá, đến giờ Hợi thì đúng giờ đi ngủ, biết chưa?” “Biết.” Chờ Ngụy Vân Chu tắm rửa thay quần áo xong xuôi đi vào thư phòng, Lôi Ngũ xuất hiện trước mặt hắn
“Thiếu gia, cách đây không lâu, Ngụy Dật Ninh ra ngoài, Lôi Thất đi theo.” “Ngụy Dật Phong đâu?” “Không có động tĩnh gì.” Sân nhỏ của Ngụy Dật Phong có ám vệ, Lôi Ngũ bọn hắn không dám áp sát quá gần, sợ bị ám vệ của Ngụy Dật Phong phát hiện, từ trước đến nay bọn hắn đều chỉ dám nhìn chằm chằm từ xa
“Tiếp tục nhìn chằm chằm Ngụy Dật Phong.” “Vâng, thiếu gia.” Lôi Ngũ nói xong, thoáng cái đã rời đi thư phòng của Ngụy Vân Chu
Sáu năm qua, Ngụy Vân Chu vẫn luôn âm thầm theo dõi Ngụy Dật Phong, nhưng hành động của Ngụy Dật Phong cũng rất ít, cũng vẫn giống như sáu năm trước, rất ít khi ra ngoài
Sáu năm trước tại yến tiệc ngắm hoa, Ngụy Dật Phong rõ ràng ném thẻ vào bình rượu nổi danh khắp nơi, hắn cho rằng từ nay về sau Ngụy Dật Phong sẽ thường xuyên ra ngoài tham gia yến hội kết giao với con em thế gia quyền quý, kết quả hắn cũng không có
Ngụy Vân Chu vẫn luôn không rõ Ngụy Dật Phong sáu năm trước tại yến tiệc ngắm hoa lại nổi danh khắp nơi rốt cuộc là vì cái gì
Với tính tình của Ngụy Dật Phong, không có khả năng thật sự chỉ là vì để có chút danh tiếng, sau đó không hề làm gì cả
Ngụy Dật Phong người này diễn kịch quá giỏi, khiến người ta không thể nhìn thấu hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.