Chương 71: Muốn cầu cạnh Ngụy Vân Chu
“Cô nương, ngài biết rõ nói những lời kia sẽ chọc phu nhân tức giận, ngài cần gì phải mở miệng nói ra?” Hạnh Nguyệt đau lòng Ngụy Tri Họa, “trước đó ngài đều không nói, vì sao hôm nay lại nhịn không được nói ra?”
Ngụy Tri Họa nói với vẻ mặt trầm tư: “Bởi vì ta nhìn không được, ta vẫn luôn biết bọn hắn ngốc, nhưng không nghĩ tới bọn hắn ngu ngốc đến mức như thế.”
Hạnh Nguyệt biết Ngụy Tri Họa cũng rất tức giận, an ủi nàng nói: “Có lẽ qua một thời gian ngắn, phu nhân liền có thể hiểu rõ lời của ngài.”
“Sẽ không, ta đã sớm biết mẫu thân sẽ không nghe lời của ta, nhưng ta vẫn cứ nói.” Đây chính là nguyên nhân nàng trước kia một mực không nói
“Nàng cảm thấy toàn bộ người trong phủ đều xem thường nàng, cho nên nàng xem toàn bộ người của Ngụy Quốc Công phủ như kẻ thù.”
“Cô nương, lời ngài vừa nói, là vì phu nhân cùng thất thiếu gia cân nhắc, nhưng phu nhân lại không nghĩ như vậy, phu nhân coi là ngài cùng Lão Phu Nhân bọn hắn ghét bỏ nàng, lần này phu nhân sợ là đối với ngài vô cùng thất vọng.”
“Cứ để mẫu thân nghĩ thế nào thì nghĩ.” Ngụy Tri Họa cảm thấy thân là nữ nhi thì trách nhiệm cũng đã làm tròn, “tiếp theo, ta sẽ không quản bọn họ nữa, ta phải tự mình tính đường lui.” Nàng sắp đến tuổi cập kê, không thể để mẫu thân dùng hôn sự của nàng để Dương ca nhi giành lấy tiền đồ
“Cô nương nói phải.”
“Hạnh Nguyệt, Gia Nguyệt không thể ở lại bên cạnh ta nữa.” Ngụy Tri Họa vẫn luôn biết tâm tư của Gia Nguyệt, “nàng hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta tiểu thư này sẽ tác thành cho nàng, ngươi đợi chút nữa trở về nói cho nàng, ta cố ý nhường nàng đi hầu hạ Dương ca nhi.”
Hạnh Nguyệt nghe được Ngụy Tri Họa nói vậy, có chút bận tâm hỏi: “Cô nương, ngài không quay về sao?”
“Ta đi dạo giải sầu một chút.” Trong lòng Ngụy Tri Họa như bị chặn một tảng đá, rất khó chịu
“Nô tỳ đem đèn cho ngài.” Hạnh Nguyệt nói, cầm đèn trong tay đưa cho Ngụy Tri Họa
“Đêm nay ánh trăng tốt như vậy, không cần đèn lồng, ngươi lấy về đi.” Đêm nay khó được có vầng trăng đẹp như vậy, nàng đang rảnh rỗi thưởng thức một phen, “ta biết tự mình trở về.”
Hạnh Nguyệt biết Ngụy Tri Họa là muốn một mình yên lặng, nàng ở bên cạnh lại sẽ ảnh hưởng đến cô nương
“Cô nương, ngài cẩn thận, nô tỳ đi về trước.”
Ngụy Tri Họa cứ đi mà chẳng có mục đích, đi một lát, hơi mệt, thấy phía trước có một tảng đá, nàng đi tới, ngồi ở trên đó, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngời, rạng rỡ trên bầu trời đêm
Sau tuổi cập kê, nàng liền phải định hôn sự
Theo suy nghĩ của mẫu thân, nhất định sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự có thể giúp ích cho Dương ca nhi
Vài ngày trước, nàng đi thỉnh an mẫu thân, vô tình nghe lén mẫu thân và Ngô ma ma nhắc đến Cát An Hầu phủ
Mẫu thân muốn gả nàng vào Cát An Hầu phủ, dùng nàng để “bán” lấy tiền đồ tốt hoặc một mối hôn sự tốt cho Dương ca nhi
Mấy vị thiếu gia của Cát An Hầu phủ đều là thiếu gia ăn chơi
Nghe nói Cát An Hầu háo sắc như quỷ đói, nạp mười tiểu thiếp, nuôi không ít vũ cơ và ca cơ
Nàng tuyệt không thể đến một gia đình như Cát An Hầu phủ, nếu không cả đời này của nàng sẽ bị hủy hoại
Nhưng mẫu thân vì tiền đồ của Dương ca nhi, tuyệt sẽ không quan tâm nàng hạnh phúc hay không hạnh phúc, cho nên hôn sự của nàng không thể để mẫu thân làm chủ
Tổ mẫu không quản chuyện của những cháu gái như chúng ta, nàng đi cầu tổ mẫu vô dụng
Phụ thân cũng sẽ không nhúng tay vào, cầu phụ thân sợ là cũng không có tác dụng gì
Nhưng có người có thể thuyết phục phụ thân, người này chính là Bát đệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể nàng muốn làm sao để cầu Bát đệ giúp đỡ
Tuy nói Bát đệ cũng là đệ đệ của nàng, nhưng quan hệ giữa nàng và Bát đệ không thân mật đến vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bỗng nhiên đi cầu Bát đệ, Bát đệ chưa chắc sẽ giúp chuyện này
Nếu nàng thật sự đi cầu Bát đệ, khó tránh khỏi có vẻ quá mặt dày
“Aizz…”
Ngụy Tri Họa rất không thích vận mệnh của mình bị người khác nắm giữ, nhưng nàng bây giờ lại không có bất kỳ biện pháp nào
Lúc này, Ngụy Vân Châu cùng Hổ Tử từ U Hoàng Viện trở về, trên nửa đường về Thúy Trúc Viên, thấy có người ở phía trước, đến gần xem xét hóa ra là Ngụy Tri Họa
“Tứ tỷ, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Ngụy Tri Họa vẫn đang nghĩ về hôn sự của mình, không nghe được tiếng bước chân của bọn họ, hiện tại bỗng nhiên nghe được thanh âm của Ngụy Vân Châu, giật mình, suýt kêu lên
“Bát đệ, là ngươi à.”
“Tứ tỷ, thật xin lỗi, làm ngươi giật mình, bất quá ngươi sao lại ở đây?” Một màn này giống như có chút quen thuộc
Ngụy Tri Họa chỉ chỉ vầng trăng sáng ngời, rạng rỡ trên bầu trời đêm, cười nói: “Ta đến ngắm trăng.”
Ngụy Vân Châu nhìn thoáng qua Ngụy Tri Họa, nói với vẻ mặt kỳ quái: “Ở đây ngắm trăng ư?”
Lúc này, Ngụy Tri Họa mới phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, hỏi với vẻ mặt nghi hoặc: “Đây là nơi nào vậy?” Nàng đã đi đâu tới
Ngụy Vân Châu nói: “Phía trước cách đó không xa chính là Thúy Trúc Viên.”
“Ta sao lại tới nơi này?” Nàng lúc nào không hay đã đi đến gần Thúy Trúc Viên
“Tứ tỷ, ngươi không sao chứ?” Hắn nhớ ra rồi, khoảng thời gian trước Tam tỷ cũng một mình chạy đến góc hẻo lánh lén lút khóc, hiện tại Tứ tỷ…… cũng không khóc, bất quá cũng là vẻ mặt nặng trĩu tâm sự
“Ta không sao, chính là nghĩ một vài chuyện, lúc nào không hay đã đi đến nơi đây.” Ngụy Tri Họa nói xong, nhìn một chút Ngụy Vân Châu, há miệng muốn nói điều gì, nhưng lại chậm chạp không dám mở miệng
Thấy Ngụy Tri Họa dáng vẻ muốn nói lại thôi, Ngụy Vân Châu xoay người nhìn về phía Hổ Tử, dặn dò: “Hổ Tử, ngươi đi về trước đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Tứ tỷ, ngươi có phải là có lời gì muốn nói với ta?”
“Bát đệ, ta……” Ngụy Tri Họa nhìn xem Ngụy Vân Châu, thật sự là không cách nào mở miệng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngụy Vân Châu ngồi xuống trên một tảng đá bên cạnh Ngụy Tri Họa, “Tứ tỷ, ngươi có phải là có việc muốn nhờ ta giúp đỡ?” Nhìn Ngụy Tri Họa vẻ mặt khó mở miệng, Ngụy Vân Châu đoán được nàng có việc muốn cầu cạnh hắn
Thấy Ngụy Vân Châu nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Ngụy Tri Họa hơi cứng đờ, lập tức ngượng ngùng cười cười: “Là có chuyện muốn xin ngươi giúp một tay, nhưng ta không cách nào mở miệng nói ra.”
“Tứ tỷ, giữa huynh đệ tỷ muội chúng ta còn có gì mà khó nói.” Ngụy Vân Châu khẽ mỉm cười trấn an Ngụy Tri Họa, “ngươi nói trước đi, ta xem một chút có thể giúp đỡ ngươi không.” Chờ một chút, hắn sao lại biến thành nhân vật đệ đệ hiểu chuyện này
Ngụy Tri Họa nhìn một chút Ngụy Vân Châu, trong lòng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra
“Bát đệ, ta vừa mới từ sân nhỏ của mẫu thân đi ra.”
“Ngươi cùng phu nhân cãi nhau?”
Ngụy Tri Họa nhẹ gật đầu, lập tức cười khổ nói rằng: “Ta khuyên mẫu thân đừng tiếp tục sai lầm nữa, có thể mẫu thân nàng……”
Tiếp theo, Ngụy Tri Họa đem nội dung cuộc cãi nhau giữa nàng và quốc công phu nhân nói cho Ngụy Vân Châu
Ngụy Vân Châu sau khi nghe xong, trong lòng cảm thán: Tứ tỷ thật không giống nữ nhi của phu nhân
“Tứ tỷ, ngươi không có nói sai.” Nói đến, trong số các tỷ tỷ của hắn, ngoại trừ Ngụy Tri Lan là ngốc, các tỷ tỷ khác đều rất thông minh và tỉnh táo
Các ca ca của hắn kém xa mấy người tỷ tỷ này
Nếu như mấy người tỷ tỷ là con trai, Quốc Công phủ không thể nào không chấn hưng lên
“Bát đệ, ngươi hiểu rõ Cát An Hầu phủ sao?”
“Cát An Hầu phủ?” Chủ đề của Ngụy Tri Họa chuyển biến hơi đột ngột, khiến Ngụy Vân Châu hơi giật mình, lập tức nhẹ lắc đầu nói, “không hiểu rõ lắm
Tứ tỷ, ngươi hỏi Cát An Hầu phủ làm gì?”
“Nói ra không sợ ngươi chê cười, mẫu thân cố ý muốn ta đến Cát An Hầu phủ, nhưng ta nghe qua mấy vị thiếu gia của Cát An Hầu phủ đều là thiếu gia ăn chơi, Cát An Hầu lại càng……” Ngụy Tri Họa là một cô gái không mở miệng nói thẳng Cát An Hầu háo sắc
“Tứ tỷ, ngươi không muốn gả?” Xem ra, Tứ tỷ cùng Tam tỷ như thế đều là vì hôn sự mà phiền muộn
“Không muốn, nhưng ta không làm chủ được.” Ngụy Tri Họa hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lấy hết dũng khí mở lời hướng Ngụy Vân Châu xin giúp đỡ, “cho nên ta muốn nhờ Bát đệ nói đôi lời trước mặt phụ thân, để phụ thân không nên đồng ý mối hôn nhân này.”
Ngụy Vân Châu còn tưởng Ngụy Tri Họa yêu cầu hắn làm chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là vài lời nói
“Tứ tỷ, ngươi liền vì chuyện này thật không tiện mở lời với ta sao, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Nghe được Ngụy Vân Châu nói vậy, Ngụy Tri Họa trong lòng thở phào một hơi, có chút ngượng ngùng nói rằng: “Ta tuy là tỷ tỷ của ngươi, nhưng ngày thường chúng ta rất ít qua lại, đột nhiên nhờ ngươi giúp một ân tình lớn như vậy, ta thật sự không cách nào mở miệng.”
“Tứ tỷ, mặc dù chúng ta ít qua lại, nhưng ta vẫn là đệ đệ ngươi, không phải sao.” Ngụy Vân Châu khẽ mỉm cười với Ngụy Tri Họa, “lại nói, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nếu như phu nhân thật muốn gả ngươi vào Cát An Hầu phủ, ta sẽ cùng phụ thân nói, ta nghĩ phụ thân cũng sẽ không nhìn nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa.”
Thấy Ngụy Vân Châu đáp ứng, Ngụy Tri Họa đầu tiên là vẻ mặt không dám tin, lập tức đứng người lên, vô cùng trịnh trọng hướng Ngụy Vân Châu hành lễ nói tạ: “Bát đệ, cám ơn ngươi, thật quá cám ơn ngươi!”
Ngụy Vân Châu tranh thủ thời gian đưa tay ngăn nàng lại, “Tứ tỷ, đây bất quá là chuyện nhỏ nhặt, không cần ngươi phải làm lễ lớn như vậy.”
“Đối với ngươi mà nói, không phải chuyện gì to tát, nhưng là với ta mà nói là đại sự cả đời.” Ngụy Tri Họa nói nói, hai mắt liền đỏ lên, trong mắt ngấn lệ, “Bát đệ, thật cám ơn ngươi, ân tình lớn này, ngày sau ta nhất định báo đáp ngươi.” Ân tình lớn này của Bát đệ, nàng ghi nhớ
“Tứ tỷ, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta cũng không thể nào nhìn ngươi nhảy vào hố lửa, cả đời không hạnh phúc được chứ.” Ngụy Vân Châu sợ Ngụy Tri Họa khóc lên, cố ý chuyển sang chuyện khác hỏi, “Tứ tỷ, vậy ngươi thích nam tử như thế nào?”
Ngụy Tri Họa bị Ngụy Vân Châu hỏi ngây người, một lúc lâu sau, nàng mới hoàn hồn, khuôn mặt có chút ửng hồng: “Ta không nghĩ tới, nhưng ta không muốn gả vào gia đình quyền quý.”
Ngụy Vân Châu lập tức hiểu rõ ý của Ngụy Tri Họa, “Tứ tỷ yên tâm, ta sẽ hướng phụ thân đề nghị, để hắn chú ý những học sinh năm nay vào kinh.”
Không nghĩ tới Ngụy Vân Châu nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Ngụy Tri Họa trong lòng càng thêm ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nóng ran
“Bát đệ, làm phiền ngươi, và cảm ơn ngươi!” Gả cho tiến sĩ xuất thân từ hàn môn, dù sao cũng tốt hơn gả vào Cát An Hầu phủ
“Bát đệ, ngày sau có chỗ nào cần ta giúp đỡ, cứ mở miệng nói.” May mắn nàng còn có Bát đệ là một người đệ đệ có tiền đồ như vậy, nếu không cả đời này của nàng thật sự sẽ bị hủy hoại
“Tốt, đến lúc đó ta nhất định sẽ không khách khí với Tứ tỷ.”