Xuyên Thư Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Ôm Eo Gọi Tỷ Tỷ

Chương 1: Mới gặp tiểu đáng thương




Chạng vạng, mưa lớn như trút nước
Cổng nhà trẻ Hoa Dương —— Một cậu bé trai khoảng bốn năm tuổi, khoác cặp sách ướt sũng, đứng nép vào chân tường tránh mưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên cạnh vây quanh mấy cậu bé trai trạc tuổi đang giương ô
"Rầm" một tiếng, chiếc cặp sách vốn đã ướt trên người cậu bé bị kéo xuống, ngã sõng soài dưới mưa
"Không ai thèm cái đồ của nợ này, lêu lêu lêu..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cố Yến, cậu mợ không thèm đến đón mày đâu, bọn họ bỏ rơi mày rồi
"Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, chắc mày cũng bị điên giống mẹ mày thôi
"Ha ha ha ha..
Sách vở và hộp bút trong cặp rơi hết ra ngoài, văng tung tóe khắp nơi
Trang sách nhanh chóng bị mưa xối ướt nhẹp
Cố Yến âm u nhìn chằm chằm đám người trước mặt, mặc kệ những lời cay nghiệt họ nói, chỉ ngồi xổm xuống nhặt đồ đạc trên đất, cho vào lại cặp
Chưa kịp nhặt xong, lại bị một người đá cho một cú
Cố Yến nhìn chiếc bút chì lăn xuống lòng đường
Trước khi bút chì lăn đến vũng nước ven đường, một bàn tay trắng nõn, thon nhỏ nhặt nó lên
Người đến là một nữ sinh đang giương chiếc ô lớn màu đen
Dưới chiếc ô, cô gái mặc chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, búi tóc tròn xõa tung, khuôn mặt trái xoan được chiếc ô đen tôn lên càng thêm trắng ngần, đôi mắt hạnh càng nhìn càng thấy đẹp
Nữ sinh bước nhanh tiến lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng xách mạnh chiếc cặp của cậu bé vừa giơ chân đá, kéo hắn lùi lại mấy bước
"Bạn nhỏ, miệng thúi quá nha, sau này coi chừng sâu mọc trong miệng đó
Cậu bé vừa rồi còn ra vẻ uy phong hống hách, bị dọa cho hét lên oai oái
"Ngươi là ai
Ngươi làm gì vậy
Mau thả ta ra
Vân Tô buông cặp sách của cậu bé, ghét bỏ phủi phủi tay
Bọn con trai thấy người lớn đến, cũng không dám bắt nạt nữa, chạy tán loạn như ong vỡ tổ
Vân Tô quay người nhìn cậu bé đáng thương vừa thu dọn xong đồ, nghiêng ô che mưa cho cậu
Nàng thở dài nặng nề
Nàng vừa đến cái không gian này, liền thấy Cố Yến bị bắt nạt thê thảm như vậy
Vân Tô là nhân viên công tác của Cục xuyên thư, nhiệm vụ của nàng là cứu vớt những nhân vật phản diện trong sách có số phận quá bi thảm, cuối cùng trở nên tàn ác, chết không yên lành, phòng ngừa bọn họ hắc hóa
Đây là lần đầu tiên nàng chấp hành nhiệm vụ
Cố Yến chính là đối tượng nhiệm vụ của nàng, hắn là con riêng của nhà giàu, cha ruột không nhận, mẹ mắc bệnh tâm thần, từ nhỏ bị ngược đãi đánh chửi
Năm Cố Yến năm tuổi, mẹ nhảy lầu tự sát, hắn bị gửi đến nhà cậu mợ, nhưng với Cố Yến, đó chẳng khác gì một vực sâu khác
Những lời lũ trẻ vừa nói không phải tự nhiên chúng có, chắc chắn là do người lớn nói, chúng mới học theo
Từ nhỏ Cố Yến đã bị cha mẹ, người thân, bạn bè ghét bỏ, bắt nạt
Sau này khi lớn lên, Cố Yến trở thành kẻ độc ác, xảo quyệt, máu lạnh nhất giới tài phiệt, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, những kẻ đã làm tổn thương hắn không một ai có kết cục tốt đẹp, cuối cùng Cố Yến lại vì đối đầu với nam chính, dẫn đến công ty phá sản, chết trong ngục
Haizz, lợi hại như một lão đại mà cũng thua dưới hào quang nam chính
Không ai sinh ra đã xấu, Cố Yến rõ ràng có thể có một cuộc đời tốt đẹp hơn
Vân Tô nắm bàn tay ướt sũng của cậu bé đáng thương: "Đi thôi, tỷ tỷ đưa em về nhà
Nếu không ai thương em, đối xử tốt với em, vậy thì chị sẽ làm điều đó
Cố Yến ngước nhìn cô chị xinh đẹp, rụt tay lại: "Có phải chị muốn bắt cóc em không
Hả
Bắt
Cóc
Vân Tô vừa dấy lên ý chí chiến đấu đã bị dội gáo nước lạnh
Lão đại quả là lão đại, ý thức phòng bị khi còn bé đã mạnh đến vậy
Vân Tô cười, cố gắng làm cho mình trông ôn nhu, dễ gần: "Tỷ tỷ vừa nãy mới giúp em, em thấy tỷ tỷ có giống người xấu không
"Em không cần chị giúp
Nói xong Cố Yến quay người đi trong mưa
Cậu mợ cậu ta hoàn toàn không muốn quản cậu, mưa to như vậy, bọn họ cũng chẳng nghĩ một đứa trẻ năm tuổi có thể tự bắt xe về nhà không
Thằng nhóc này khó dỗ thật
Nhưng mà đúng là đáng thương quá
Vân Tô thở dài, nhìn bóng lưng quật cường phía trước, cầm ô đi theo
"Trời mưa to quá, chị đi cùng em bắt xe buýt nhé
Cố Yến nhìn nàng, vẫn từ chối không cho nắm tay, chỉ lặng lẽ song song đi dưới ô của nàng, cùng nhau ra bến xe buýt
Vân Tô nhìn một cục nhỏ thấp thấp bên cạnh, thằng bé cõng cái cặp nặng vậy mà vẫn bước đi vững vàng
Vân Tô với lấy cái cặp xách đi: "Tỷ tỷ cầm cho em
Cậu bé bị hành động của nàng làm cho giật mình, nắm chặt quai cặp: "Tự em cõng được
"Nhưng cặp ướt hết rồi, dính vào lưng sẽ không thoải mái
Vân Tô mặc kệ cậu bé phản đối, vẫn cứ xách cặp đi tiếp
Cố Yến đành phải lạch bạch bước theo
—— Hai người tới trạm xe buýt
Ở cái thị trấn nhỏ như Đông Bình này, bến xe buýt thực chất chỉ là một tấm biển báo
Vân Tô không biết Cố Yến hiện tại ở đâu, trong sách không viết rõ về nhân vật phản diện hồi nhỏ: "Em biết đi tuyến xe buýt nào không
"Biết
Mỗi khi cậu đến đón cậu thì đều bắt xe buýt, đương nhiên cậu nhớ
Cố Yến không phải lần đầu tiên không có người đến đón, trước đây cũng thường xuyên bị bỏ quên ở trường mầm non, nên cậu chỉ có thể tự tìm cách về nhà
Nhưng Cố Yến không có tiền, cậu mợ trước giờ không bao giờ cho cậu tiền tiêu vặt, cho nên trước đây mỗi khi cậu tự về chỉ có thể đi bộ, từ trường mầm non đến nhà cậu mợ mất hai tiếng đường, cậu đi nhiều lần rồi
Nhưng mà hôm nay có cô chị không biết từ đâu ra muốn đưa cậu, vậy thì bắt xe buýt về cho khỏe
Nhưng mà, Cố Yến nhớ ra: "Chút nữa chị trả tiền xe giúp em nha
Ngày mai em sẽ tìm cách trả lại cho chị
Tuy cậu mợ không bao giờ cho cậu tiền, nhưng tiền xe một đồng, cậu về sẽ tìm cách xin được thôi
Vân Tô nghe xong không bình tĩnh nổi, nàng nhìn đứa bé đang hỏi mượn tiền, ngạc nhiên nói: "Em không có tiền sao
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Yến lộ vẻ nghi hoặc lớn
"Chẳng lẽ chị cũng không có tiền sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.