Vân Tô sớm rời sân
Nàng không phải tân sinh, không cần thiết phải ở lại đó chờ đến khi buổi lễ kết thúc
Nàng đến hậu trường sân điền kinh lấy đôi giày bẩn của mình, sau đó một mình trở về ký túc xá
Cố Yến cười với nàng làm gì
Thật khó hiểu..
Vân Tô thay dép lê, dùng nước giặt quần áo chà đi chà lại vài lần
Thật ra nàng cảm thấy không bằng trực tiếp đưa tiền cho người chủ đôi hài, như vậy thì không cần thiết phải trả lại làm gì, dù sao nàng cũng đã mang rồi
Thôi vậy, lát nữa hỏi thử Cố Yến xem sao
Vân Tô dùng túi lớn gói dép lê và ô lại, sau đó nhắn tin cho Cố Yến
Diệp Tòng Sương: [ Lúc nào xong thì báo cho ta biết nhé, ta ra cửa sân điền kinh trả đồ lại cho ngươi
] Cố Yến trả lời tin nhắn rất nhanh, xem ra hắn vẫn luôn đang dùng điện thoại..
Vân Tô lại bắt đầu lo lắng, dùng điện thoại dưới ánh nắng mặt trời sẽ không tốt cho mắt
Cố Yến: [ Học tỷ đừng đến sân điền kinh, lát nữa tan lễ đông người lắm
] Cố Yến: [ Chị đến nhà ăn số 1 lầu 3 chờ em đi
] Nhà ăn số 1 ở gần ký túc xá của nàng, nàng qua đó cũng tiện, lầu 3 lại yên tĩnh, đồ ăn đều chú trọng chất lượng nên lên món cũng chậm, bình thường tân sinh quân huấn cũng sẽ không lên đó chờ lâu, nên lầu 3 bình thường rất ít người
Diệp Tòng Sương: [ Được
] ——— Lễ khai giảng vừa kết thúc, Cố Yến liền đến nhà ăn số 1
Chờ đến nơi, hắn lại nhắn tin bảo Vân Tô tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện trả đồ vốn chỉ là cái cớ mà thôi, mấy thứ kia vốn dĩ là hắn cố ý đi mua cho nàng, cần gì nàng phải trả
Hôm nay hắn vốn nghĩ, có nên ra cửa sân điền kinh ngồi chờ không, biết đâu sẽ gặp được Diệp Tòng Sương
Hắn chỉ muốn đến gần nàng một chút, có vài chuyện cần xác nhận..
Kết quả lúc hắn từ hậu trường đi ra cửa thì thấy Diệp Tòng Sương bị hắt trà sữa, người đầy vết bẩn
Lúc bên ngoài đang hỗn loạn, hắn gọi hai học tỷ hội học sinh ở bên ngoài, đưa áo khoác của mình cho họ
Sau đó hắn chạy ra cửa hàng gần sân điền kinh mua mấy thứ kia, may là lúc trở lại thấy Diệp Tòng Sương vẫn chưa rời đi
Cố Yến nhìn điện thoại, Diệp Tòng Sương đã trả lời tin nhắn
Diệp Tòng Sương: [ Được; ta đến liền đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
] Cái người Diệp Tòng Sương này..
Ngoài cái tên không giống, những thứ khác thật sự giống y đúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Yến không đợi bao lâu, đã thấy một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa nhà ăn, liền đi về phía hắn
Vân Tô vừa vào cửa đã thấy Cố Yến trong nhà ăn nổi bật như vậy, vừa đi vừa trấn an bản thân
Ta không quen hắn
Ta chưa từng gặp hắn
Ta chưa từng nghe qua tên Cố Yến
"Tỷ tỷ
Hả
Cái gì
Vân Tô vừa mới đi đến bàn, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị một tiếng "tỷ tỷ" này làm bối rối
Tiểu tử Cố Yến này đang thử nàng sao
"Ngươi gọi ta là gì
Vân Tô nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi
Cố Yến đối diện khẽ cười, giống như gặp chuyện gì thú vị
"Không có gì, học tỷ, chị ngồi đi
Vân Tô không khỏi cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, từ từ ngồi xuống
Nàng đưa gói đồ trong tay cho Cố Yến: "Hôm nay cảm ơn cậu
Vẻ mặt Cố Yến bình thản như thường, mỉm cười nói: "Học tỷ khách sáo rồi, em chỉ là nhìn thấy học tỷ cảm thấy thân thiết, nên muốn giúp chị thôi
Vân Tô trong lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt không lộ ra
Nàng giả vờ trêu ghẹo: "Không lẽ cậu định nói là, cậu thấy hình như đã từng gặp tôi ở đâu rồi đúng không
Cố Yến đối diện thu lại nụ cười, khuôn mặt nghiêm túc: "Không phải hình như, mà là đã gặp rồi, em đã gặp chị mười mấy năm trước
Vân Tô kinh ngạc vì sự thẳng thắn của hắn, căng thẳng trong lòng, vô thức siết chặt ly nước trong tay
Đôi mắt không dám nhìn thẳng ánh mắt nghiêm túc của Cố Yến, đành phải nhìn ly nước đang cầm trên tay, rồi đưa lên uống một ngụm
Quả nhiên, đứa nhỏ này vẫn nhớ, trước đó lúc gặp mặt ở sân điền kinh hẳn là hắn đã xem ảnh của nàng từ trước, lại còn giấu sâu đến vậy
Nói chuyện với nàng, hoàn toàn không thấy khác thường, cứ như thật sự là người xa lạ mới gặp lần đầu vậy
Vân Tô đặt ly nước xuống, mới mở miệng: "Mười mấy năm trước
Chẳng lẽ em từng đến quê tôi à
"Quê của học tỷ ở đâu ạ
"Vĩnh Huyện, tỉnh khác
Vân Tô quan sát Cố Yến đối diện, nhìn có vẻ như hắn chưa từng nghe đến nơi này
Nàng tiếp tục: "Nếu em chưa từng đến đó, thì mười mấy năm trước chắc chắn sẽ không gặp được tôi, trước khi lên đại học tôi chưa từng rời khỏi quê nhà
Cố Yến nhíu mày, hình như đang suy tư, sau đó nhìn thẳng vào mắt Vân Tô, hỏi: "Sao học tỷ lại vội phủ nhận vậy
Vân Tô:
"Tôi chỉ là đoán mò thôi..
Vậy em nói xem, là gặp tôi ở đâu
Cố Yến giọng điệu chắc chắn: "Mười hai năm trước, ở nhà trẻ Hoa Dương, huyện Đông Bình
Vân Tô cười khan hai tiếng, nói: "Mười hai năm trước, tôi đã học tiểu học rồi
Cố Yến im lặng, Vân Tô chờ đợi lời tiếp theo của hắn, không khí như ngừng trôi
Một lát sau, Cố Yến ngẩng đầu nhìn Vân Tô, ánh mắt trong veo: "Có lẽ là em tính nhầm thôi, chỉ là học tỷ giống với một người chị của em ngày trước, thật sự rất giống
"Vậy sao
Thế là cậu nhận nhầm tôi thành chị cậu à
"Đúng, em đã không gặp chị ấy mười hai năm rồi
Vân Tô cố nén cơn nuốt nước miếng, nói: "Vậy là em nhận nhầm tôi thành chị em, vậy chắc chị em lớn hơn em không ít nhỉ
Vân Tô cảm thấy đôi mắt Cố Yến như nhìn thấu nàng, khiến lời nói dối của nàng không còn chỗ che giấu
Cố Yến khẽ cười, nói: "Lớn hơn em mười lăm, mười sáu tuổi gì đó, cho nên không thể nào là học tỷ được, chỉ là nhìn rất giống thôi
Vân Tô nghe xong những lời này thì thở phào nhẹ nhõm, hóa ra hắn cũng tin sao
Cố Yến nói xong liền nhìn mặt Vân Tô, ánh mắt như đang hồi tưởng lại
Sau đó hắn nói với Vân Tô: "Chị ấy không phải chị ruột của em, nhưng đối xử với em rất tốt, mà tụi em cũng chỉ ở cùng nhau hơn hai tháng thì chị ấy đi, bao nhiêu năm nay em vẫn không tìm được chị ấy
Vân Tô nghe những lời này thì cảm thấy hơi áy náy, lúc đó nàng thậm chí không thể nói lời tạm biệt trực tiếp với Cố Yến, không ngờ hắn lại vẫn luôn tìm nàng
Cố Yến còn nói tiếp: "Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, em biết có thể chị ấy không nhớ em nữa, nhưng em không tìm thấy chị ấy cũng không sao, em chỉ hy vọng những năm nay chị ấy luôn sống tốt
Vân Tô trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhìn Cố Yến mỉm cười hiền hòa nói những lời này, nàng không biết nên nói gì mới tốt
Cố Yến vẫn đang im lặng nhìn nàng, như đang chờ câu trả lời của nàng
Vân Tô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Chị của em chắc chắn sẽ không quên em đâu, có lẽ là do có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó nên mới không trở về tìm em
Cố Yến nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười: "Em cũng vẫn luôn nghĩ vậy
Sau đó Cố Yến hít sâu một hơi, như thể cả người đã bình tĩnh lại, nhìn quanh phòng ăn, rồi nói với Vân Tô: "Không nói chuyện này nữa, chắc học tỷ chưa ăn cơm đâu nhỉ, em đi chọn món
Cố Yến đứng lên rồi hơi ngập ngừng, sau đó nhìn Vân Tô với vẻ vô tội: "Học tỷ
"Ừ
"Sau này em có thể gọi chị là tỷ tỷ không?"