Khi mọi người đang chuẩn bị tiễn Diệp Nghi Gia lên tàu hỏa, Diệp Kiến Quốc đột nhiên liếc mắt sang bên cạnh, kéo hai mẹ con lại: "A, kia không phải là ba mẹ Ái Hoa sao, còn có cả ca ca của con nữa
Ở phía xa, một đoàn người đi ngược chiều với hướng tàu đến, trong đó có cả cha mẹ vợ của hắn đang xách những túi lớn túi nhỏ, đón con trai và con dâu vừa mới xuống tàu
Nhìn lại em vợ hắn, ăn mặc chải chuốt, tóc tai bóng loáng
Người nhà họ Lưu khi đi ngang qua cũng chú ý tới bọn họ
Lưu Ái Hoa mím môi: "Ba, mẹ..
Lời còn chưa nói hết, cha mẹ nàng đã kéo đệ đệ và em dâu đi thẳng qua, mắt không hề chớp, cứ như chưa từng quen biết nàng
Lưu Ái Hoa ảm đạm rũ mắt xuống, sau đó kéo tiểu nữ nhi và con rể: "Đừng nấn ná nữa, mau lên xe đi
"Ai, xưởng trưởng Triệu, bọn họ sao cũng tới rồi
Diệp Nghi Gia vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy xưởng trưởng Triệu, Phó Thư, còn có Triệu Gia Minh đi theo phía sau bọn họ
Giây tiếp theo, nàng đã bị kéo trở về, người đàn ông bên cạnh đẩy nàng lên xe: "Em đi tìm vị trí trước đi, anh nói chuyện với bọn họ một lát
Diệp Nghi Gia vất vả lắm mới chen qua đám đông, tìm được vị trí, ngồi phịch xuống
Sau đó liền lay cửa sổ hướng ra ngoài vẫy tay, vừa làm khẩu hình vừa hô: "Ba mẹ, Tam ca, mọi người đừng tiễn nữa, về đi
Lưu Ái Hoa cũng đỏ hoe hốc mắt, nhìn qua cửa kính xe, phảng phất như thấy được tiểu nữ nhi gả chồng sinh con, cách nàng ngày càng xa
Nàng lớn tiếng gọi: "Tiểu Ngũ, qua bên kia nhớ chăm sóc tốt bản thân, ăn ngon uống tốt, đừng để bị bệnh, có chuyện gì thì phát điện báo về cho nhà
Giọng nàng kêu rất lớn, bên cạnh Phó Thư đang tiễn người tà tà liếc nàng một cái, vẫn là không nhịn được: "Cô nói nhỏ chút có được không, có dọa người hay không, cũng đâu phải đi không trở lại
Lão Triệu vỗ nàng một cái, nhưng nàng mặc kệ
Lưu Ái Hoa không đáp lời, nhìn khuôn mặt con gái trong cửa kính xe, còn có tiểu nữ tế ngồi vào bên cạnh con gái, hướng về phía nàng gật đầu, xe lửa bắt đầu chuyển động
Sau đó, nàng dùng sức vặn người, kéo trượng phu và con trai rời đi
Cố tình sau lưng nàng còn cõng một cái giỏ trúc lớn đựng đồ, khi quay người lại đã đụng Phó Thư ra xa, hơn nữa trên giỏ trúc có đoạn cành trúc sắc nhọn, cắt qua áo choàng ngắn của Phó Thư
Phó Thư vừa đỡ trượng phu đứng vững, liền tức giận đến mức dựng ngược cả mắt lên: "Lưu Ái Hoa, đây là xiêm y ta mới may, vải sợi tổng hợp đó
Trái tim nàng như đang rỉ máu, vải này, vẫn là nhờ mẹ ở thủ đô gửi tới, nàng phải nài nỉ mãi mới có được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Ái Hoa không thèm quay đầu: "Thật ngại quá, xưởng trưởng phu nhân, tôi là nông dân, mắt nhìn không rõ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Kiến Quốc và Diệp Thanh hai cha con cũng cười lên thành tiếng, bước nhanh theo Lưu Ái Hoa ra ngoài
Phó Thư càng tức đến xanh mặt, chỉ tay vào người nhà này: "Lão Triệu, ông xem bọn họ kìa, còn có người làm trong nhà máy của ông mà dám nói chuyện với tôi như vậy..
Bên tai đột nhiên 'phốc phốc' một tiếng, nàng vừa quay đầu, lão Triệu bên cạnh cũng đang cười
Còn ấn ngón tay nàng xuống: "Thôi được rồi, cũng là cô nói trước người ta đều là thông gia, tiểu đả tiểu nháo có cái gì, lát nữa tôi lại bảo người may cho cô bộ đồ mới
Đây có phải là chuyện đồ mới không
Phó Thư lật mí mắt, bóp lấy huyệt Thái Dương đi ra ngoài, thật là tổn thọ, lại bị người nhà họ Diệp đè trên đầu
Nàng còn không quên mắng nhi tử đang ngẩn người: "Đi thôi, con còn ngây ra đó làm gì
Sau khi hai nhà cãi nhau rời đi, sau góc cột, người nhà họ Lưu mới đi ra
Đệ đệ Lưu Ái Hoa, Cường Tử, gãi đầu hỏi: "Ba mẹ, sao không chào hỏi tỷ tỷ, vậy chẳng phải là Diệp Tiểu Ngũ đòi tiền chúng ta đã đi rồi sao
"Thoạt nhìn tỷ ấy còn gả cho quân nhân, còn phải đi xa nhà, chẳng phải là nhà tỷ ấy trèo lên được mối hôn sự tốt hay sao
Lưu phụ rút một điếu thuốc lào, mí mắt trầm xuống rung rung: "Chào hỏi cái rắm, con mau đi xem xem vợ con có phải ngã xuống hố phân không, đừng có nói lung tung trước mặt nó
"Năm nay phải nhanh chóng để nó mang thai hài tử, sau đó cầu nhạc phụ con đề bạt, nhà chúng ta liền dựa vào con
"Còn về thứ đã dứt tình, không còn dùng được, không phải dòng giống nhà họ Lưu ta
Cường Tử gật đầu: "Dạ, con nhất định sẽ biết
Tỷ tỷ đã không vì hắn tốt, hắn phát đạt rồi cũng mặc kệ nàng
Diệp Nghi Gia không biết chuyện ở nhà ga, nàng vặn eo, nhịn không được oán giận với người đàn ông bên cạnh: "Em đói nhưng không muốn ăn, phải làm sao bây giờ
Mặc dù đã từng ngủ trong thùng xe tải, nhưng tàu hỏa này kỳ thật còn gian nan hơn, chủ yếu là nó hở, bên trong lẫn lộn đủ loại mùi thức ăn, mùi khói dầu, mùi thuốc lào, còn có, bên kia đứa nhỏ vừa oa oa khóc lớn vừa ị đùn thối hoắc, một lời khó nói hết
Phó Thanh Viễn cau mày: "Em chợp mắt một chút đi, anh đi đổ cho em ít nước sôi
Diệp Nghi Gia gật gật đầu, lười biếng duỗi eo, may mắn duy nhất là, Phó Thanh Viễn đổi được vé giường nằm, còn có thể nằm xuống ngủ
Kết quả nàng đợi trái đợi phải, người đàn ông vẫn không quay về
Mắt nàng đã díu lại thì Phó Thanh Viễn cầm bình giữ nhiệt trở về, nhưng sau lưng còn có một cô nương nhắm mắt đi theo
Cô nương gầy yếu kia lưng đeo túi da rắn, sắc mặt vàng vọt, không ngừng run rẩy nhìn trái nhìn phải
Phó Thanh Viễn chỉ vào giường ngủ của mình: "Cô cứ ngủ ở đây đi, không cần phải qua đó nữa
Cô nương khẽ gật đầu, mới di chuyển đến giường ngủ: "Cám ơn anh, cám ơn vị đồng chí này
Chờ hắn an bài xong, Diệp Nghi Gia mới lên tiếng: "Đây là thế nào, xảy ra chuyện gì vậy
Nàng vừa đứng dậy, vừa tự nhiên tiếp nhận cái chén trong tay Phó Thanh Viễn, theo lực đạo, Phó Thanh Viễn cũng ngồi xuống bên giường nàng
Cô nương ở giường ngủ đối diện dường như mới phát hiện ra ở đây có người, sửng sốt: "Hai người, quen nhau sao
"Đúng vậy, chúng tôi vừa kết hôn không lâu
Diệp Nghi Gia thuận miệng trả lời, nhấp một ngụm nước sôi
Bên cạnh Phó Thanh Viễn cũng mở miệng: "Bên cạnh cô ấy có một người đàn ông táy máy tay chân, tôi vừa qua, liền thấy người đàn ông kia thừa dịp cô ấy ngủ, đặt tay lên đùi cô ấy
"Bên kia ồn ào, cô ấy không chờ được nữa, tôi liền mang cô ấy qua đây trước
"Cái gì
Diệp Nghi Gia ghét bỏ nhíu mày: "Người kia không bị bắt sao, gan lớn như vậy
"Tôi đã giao cho nhân viên tuần tra rồi, trạm kế tiếp có thể sẽ thẩm vấn, nhưng vì không có chứng cứ, nên..
Cô nương này cũng không dám xác nhận, phỏng chừng không bắt được
Theo lời hắn nói, sắc mặt cô nương kia càng trở nên vàng vọt, vội vàng co rúm người lại, lắc đầu liên tục: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không dám, quá mất mặt
Nàng xin lỗi một cách cẩn thận, đầy mặt hoảng sợ, Diệp Nghi Gia cũng có chút hoảng hốt, vội vàng đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, vỗ lưng nàng
"Đây là chuyện của bản thân, đương nhiên xuất phát từ tự nguyện, có gì cần phải xin lỗi chúng tôi chứ
"Không có việc gì, đừng sợ
Một hồi lâu, mới dỗ được cô nương này bình tĩnh trở lại
Trong lúc nói chuyện, nàng biết cô nương này tên là Hứa Bội Bội, cũng là đi thủ đô giao lưu văn công
Diệp Nghi Gia cười: "Vậy thật là trùng hợp, tôi cũng là đi giao lưu, chúng ta sau này có khi còn được gặp mặt thường xuyên
Hứa Bội Bội sửng sốt, nhìn cô nương hào phóng, hoạt bát trước mặt, mím chặt môi cười cười
"Tôi còn sợ đến đó chưa quen cuộc sống nên do dự mãi có nên đi hay không, may mắn, trên tàu hỏa lại gặp được bạn đồng hành
Nàng nghĩ nghĩ, lại thăm dò: "Nghi Gia, cậu không sợ chút nào sao
Nàng lo lắng, sợ hãi suốt cả quãng đường, cô nương trước mặt này, rõ ràng cũng ăn mặc giản dị như nàng, cố tình lại xinh đẹp rạng rỡ hơn cả con gái của lãnh đạo trong đoàn các nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thậm chí, cổ nàng còn tùy tiện buộc một chiếc khăn lụa cũ, chiếc khăn lụa màu đỏ sậm làm nổi bật chiếc cổ trắng nõn, tạo nên một hương vị khác biệt
Diệp Nghi Gia chống đầu cười ha ha một tiếng: "Lo lắng thì chắc chắn là có, nhưng không sao, chỉ là nhảy múa thôi mà, sợ không hòa nhập được thì tôi không hòa nhập, cứ coi như là đi chơi, đừng lo lắng
"Thôi không nói chuyện nữa, tôi qua đó ăn cơm đây
Diệp Nghi Gia trở lại giường ngủ của mình, khoanh chân, ăn từng miếng bánh bao thịt mà mẹ nàng chuẩn bị, vẫn còn nóng hổi do Phó Thanh Viễn vừa mới hâm lại, thơm ngào ngạt chảy mỡ
Quả nhiên, giây tiếp theo khóe miệng nàng liền chảy ra một chút bóng loáng, nàng ngẩng đầu lên vỗ Phó Thanh Viễn, người đàn ông rất hiểu ý, lập tức lấy khăn tay ra lau
Một bộ động tác phối hợp nhịp nhàng, lưu loát tự nhiên, Hứa Bội Bội xem đến ngây người
Nàng lại hâm mộ nhìn cô nương kia ngẩng đầu lên híp mắt, rõ ràng đang ăn bánh bao một cách ngon lành, không hề chú ý dáng vẻ, nhưng lại rất đẹp mắt
Hứa Bội Bội nhìn hồi lâu, thấy Diệp Nghi Gia ăn no uống say nằm ngủ, nhìn người đàn ông bên cạnh lấy áo khoác đắp cho nàng, sau đó đứng dậy rời đi
Khi vạn vật đều tĩnh lặng, Hứa Bội Bội mới lấy lương khô trong túi ra, gian nan nhai
Ánh mắt lại luôn thỉnh thoảng đánh giá về phía cô nương đang ngủ say kia
Ngồi gần ba ngày trên xe lửa, đoàn người mới tới thủ đô
Xe lửa vừa đến trạm, Diệp Nghi Gia khẩn cấp đeo túi lên liền xông ra ngoài, nàng muốn hít thở không khí trong lành, nàng muốn chạy muốn nhảy
Muốn xinh đẹp đảo quải kim câu
Người đàn ông nhíu mày kéo tay áo nàng, mới không để hai người bị tách ra...