Dưới ánh mặt trời chói chang, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, dù là học sinh nam hay nữ
Sở Tương từ nhỏ đến lớn chỉ quen những ngày tháng thảnh thơi dễ chịu, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, lòng cũng bắt đầu xao động không yên
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động thì nữ sinh bên trái đã lên tiếng: "Báo cáo huấn luyện viên, em đau bụng
Sợ huấn luyện viên nam không hiểu, nữ sinh nói thêm một câu: "Em đến tháng rồi
Những người xung quanh: "..
Huấn luyện viên trẻ tuổi nghiêm mặt, cho cô nàng ra đứng nghỉ ngơi trước
Lúc này, nếu có người lại nói mình đến tháng thì lộ vẻ giả tạo quá
Sở Tương vắt óc suy nghĩ, thân thể khẽ động đậy, tính toán giả vờ ngất xỉu
Cũng chính lúc đó, nữ sinh bên phải loạng choạng, may mà có người đỡ kịp nên không ngã xuống đất
Huấn luyện viên vội chạy tới hỏi có chuyện gì
Nữ sinh yếu ớt nói: "Huấn luyện viên, em bị tụt huyết áp, hoa mắt chóng mặt..
Huấn luyện viên chỉ còn cách cho nàng cũng ra khỏi hàng nghỉ ngơi
Chớp mắt hai người đã ra ngoài, huấn luyện viên nhìn quanh đội ngũ: "Còn ai yếu ớt hay nhiều bệnh nữa không
Không ai dám lên tiếng
Trong lòng Sở Tương hận chết đi được, sao mình lại chậm chân hơn người khác chứ
Lúc nghỉ ngơi tại chỗ lau mồ hôi, có người nhỏ giọng hỏi Sở Tương: "Sở Tương, cái anh đẹp trai kia là người quen của cậu hả
Dưới bóng cây có một nam sinh mặt mũi tuấn tú, anh ta đã đến đây được một lúc, một tay cầm miếng dưa hấu ướp lạnh, tay kia cầm thìa từ từ đưa miếng dưa vào miệng
Ngay bên cạnh còn để chai Coca ướp lạnh, cái dáng vẻ thoải mái nhàn nhã đó thật khiến đám tân sinh đang phải phơi mình dưới nắng phải nghiến răng nghiến lợi
Thấy Sở Tương nhìn qua, Cố Giác còn nở một nụ cười mê người, làm mấy cô nàng tim đập thình thịch
Sở Tương nắm chặt tay, bực bội đến mức rung cả người
Mọi người có thể cảm nhận được anh chàng đẹp trai kia và Sở Tương quen biết nhau, nhưng thật sự không hiểu rốt cuộc họ là bạn hay là thù
Sở Tương trả lời cô bạn: "Người này thiếu tiền của ta
Cô bạn lại nhìn Cố Giác, thấy quần áo anh ta mặc đều rất có gu, không giống người thiếu tiền, sao lại nợ tiền được nhỉ
Buổi chiều kết thúc huấn luyện, ai nấy đều mệt rã rời, mỗi bước chân đều đau nhức
Cố Giác vốn tưởng Sở Tương sẽ tìm mình, ai ngờ nàng lại quay người bỏ đi, anh ta vội vàng cầm đồ của mình đuổi theo chặn đường nàng: "Sở Tương, ngươi đứng lại cho ta
Sở Tương liếc anh ta: "Sao, ngươi muốn trả tiền cho ta
Sắc mặt Cố Giác lập tức mất tự nhiên: "Ngươi cứ nhắc tới tiền làm gì
Tục khí quá
Sở Tương: "Ngươi ăn không cần bỏ tiền mua à
Ngươi chê tiền tục khí thì mau trả tiền cho ta đi, ngươi không có tiền thì đương nhiên là không tục khí rồi
Cố Giác không cãi lại được, nhưng cũng không muốn bị xem thường: "Ngươi cứ yên tâm, gần đây ta đã tìm được cách kiếm tiền rồi, tiền nhất định sẽ trả cho ngươi
Cố Giác dạo này bắt đầu ở ký túc xá, nói thật, anh ta không quen chút nào, từ nhỏ đến lớn đều ở phòng lớn, đâu đã thử chen chúc trong căn phòng mười mấy mét vuông với mấy người khác
Hơn nữa, anh ta cũng không muốn giao thiệp với người trong ký túc xá nên mấy ngày nay ngủ rất không ngon giấc
Nhưng Cố Giác tìm Sở Tương không phải vì chuyện này, anh ta bực tức hỏi: "Có phải ngươi đã nói gì với Tô Nhuyễn Nhuyễn không
Sở Tương: "Ta có thể nói gì với nàng
Cố Giác nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn đã xóa hết thông tin liên lạc của ta, ta đến trường tìm nàng thì nàng không thèm để ý, còn nói muốn phân rõ giới hạn với ta, rõ ràng là nàng đã gia hạn hợp đồng với ta rồi mà giờ dám trái ước
Sở Tương cười ha ha hai tiếng: "Nàng không thèm để ý ngươi thì liên quan gì đến ta
Ta không gây chuyện với nàng, cũng không uy hiếp nàng, ta nói chuyện với nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, ta nào có năng lực lớn đến mức khiến nàng không để ý tới ngươi chứ
Cố Giác: "Ta nghe nàng nói, ngươi cùng đại ca ta đến nhà hàng tìm nàng
Sở Tương tức muốn nghẹn lời: "Vậy nàng không nói với ngươi là đồ của ta quên ở nhà hàng nên ta mới đến lấy à
Lúc ta đến nhà hàng, đại ca của ngươi đã đang trò chuyện với nàng rồi, ngươi muốn biết vì sao Tô Nhuyễn Nhuyễn không để ý đến ngươi thì đi hỏi đại ca của ngươi đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Giác: "Tô Nhuyễn Nhuyễn không chịu nói nhiều với ta, nếu ta tìm được đại ca của ta thì còn tìm ngươi làm gì
Thật ra, Cố Giác có bóng ma tâm lý với đại ca mình, nếu có thể thì anh ta chẳng muốn giao tiếp với đại ca làm gì
Sở Tương vừa mệt vừa tức, nàng dứt khoát giật lấy chai coca trong tay Cố Giác
Cố Giác vẫn còn sợ chuyện bị đập ở quán bar, anh ta lùi lại một bước: "Sở Tương, ngươi đừng có làm bậy
Thấy Sở Tương ra sức lắc chai coca, rồi mở nắp, Cố Giác lập tức bị coca phun vào mặt
Dưa hấu trong tay anh ta rơi xuống đất vỡ tan, anh ta luống cuống tay chân lau mặt: "Sở Tương
Ngay sau đó lại một tiếng "Bốp", chai coca đập trúng người anh ta
Cố Giác người dính đầy bẩn, anh ta gào lên với bóng lưng đang bỏ đi của Sở Tương: "Sở Tương, ngươi bạo lực thế này thì ai dám lấy ngươi
Sở Tương cúi người nhặt một hòn đá dưới đất
Cố Giác theo bản năng đưa tay che đầu phòng bị, chỉ thấy Sở Tương khinh thường liếc anh ta một cái, rồi tùy tay ném hòn đá, tiêu sái bước đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bộ dạng Cố Giác lúc này y như có chó đuổi sau lưng kêu to, đến khi người ta khom người làm bộ nhặt đá thì lại bản năng lùi lại phòng bị
Có người qua đường cười ồ lên
Cố Giác cảm thấy mất mặt, đầu tiên là trừng mắt lại những người đang cười nhạo mình, sau đó vừa ngồi xổm nhặt rác trên đất, vừa không cam lòng nói: "Sở Tương, ngươi chờ đó cho ta
Vẻ mặt đó, chính là dáng vẻ tức giận bất lực
Cố Hành vừa đi công tác về, lái xe trong ánh chiều tà, liền nhận được điện thoại của bà Trần Uyển Nhu
"A Hành, con đi công tác vất vả rồi, hôm nay mẹ đích thân vào bếp làm món con thích ăn, con nhất định phải về nhà ăn cơm đấy
Chưa đợi Cố Hành trả lời, bà Trần Uyển Nhu đã nói tiếp: "À đúng rồi, con tiện đường đi qua trường đại học thì đón cả Cố Giác và Tương Tương về ăn cơm luôn nhé, lâu rồi nhà mình chưa ngồi chung ăn cơm, Tương Tương cũng là con dâu tương lai của nhà ta, để con bé làm quen nhiều một chút cũng tốt
Trần Uyển Nhu: "Quyết định vậy nhé, mẹ chờ các con về ăn cơm
Bà nói một tràng không ngừng nghỉ, sợ nghe Cố Hành từ chối nên vội vàng cúp máy
Cố Hành đang chờ đèn đỏ, anh nhíu mày mệt mỏi, đưa tay xoa mi tâm, có chút thở dài
Cũng đúng lúc này, anh chú ý tới một cô gái đang đứng ở ven đường, mặc quân phục màu xanh, cô đang đợi xe, thỉnh thoảng lại xoa bóp vai, mái tóc ướt mồ hôi dán vào mặt, trông có vẻ rất mệt mỏi
Vai Sở Tương mỏi nhừ, chân cũng đau nhức, tay thì cầm mũ phe phẩy, mang chút gió nhẹ cũng còn hơn không
Một chiếc xe dừng bên đường, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe nói: "Sở tiểu thư
Cô nhìn qua, thấy rõ gương mặt người đàn ông, phản ứng đầu tiên của cô là vội vàng dùng mũ che đi nửa mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt to tròn trong veo kinh ngạc nhìn anh ta
Cố Hành có chút nghi hoặc: "Sao vậy
Sở Tương nhíu mày, không muốn trả lời lắm, nhưng khi đối diện với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy mình không thể quá thất lễ, chỉ nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay em xấu xí đi nhiều rồi
Không chỉ bị cháy nắng mà còn trông rất tiều tụy, vì quá mệt mỏi, lại thêm quân huấn, cô cũng chẳng muốn trang điểm
Cố Hành không hiểu những gì cô gái nhỏ đang nghĩ trong đầu, cái cách cô để ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy cũng rất kỳ lạ, nhưng lạ thay lại không hề gây phản cảm, anh bật cười khẽ: "Hôm nay em cũng rất đáng yêu
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một chút ý dỗ dành trẻ con
Sở Tương đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó tả, được người đàn ông ra hiệu, cô hạ tay đang che mặt xuống, ngoan ngoãn mở cửa xe, khi bước lên xe thì bị đau nhức cơ bắp, đến khi ngồi vào ghế bên cạnh tài xế lại vì đau lưng mà nhăn mặt mấy cái
Cố Hành nói: "Quân huấn vất vả lắm sao
Sở Tương vẻ mặt đau khổ gật đầu: "Thật sự quá vất vả, ngày nào cũng mệt rã rời, cả người đau nhức
Cố Hành hiểu được, lúc trước anh đi quân huấn cũng thấy vất vả, huống chi Sở Tương là một cô gái nhỏ được cưng chiều như vậy
Anh nói: "Mẹ ta mời em đến nhà ăn cơm
Sở Tương không muốn đi, đang nghĩ cách từ chối cho khéo thì người đàn ông trước mắt cúi người tới gần, hơi thở trưởng thành lập tức bao phủ lấy mũi cô, thân thể cô dán sát vào lưng ghế hết mức, ánh mắt vô thức rơi vào chiếc cổ thon dài của anh
Lại đi thêm một chút nữa, là vành tai của anh, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, sau tai anh có một nốt ruồi đen nhỏ, nằm trên làn da không chút tì vết, vô cùng bắt mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Hành giúp cô thắt dây an toàn, khi ngẩng đầu lên thì thấy cô gái mặt đỏ bừng, cứ nhìn chằm chằm vào mình không rời mắt
Đôi mắt xinh đẹp của cô rất sáng, như chứa đầy ánh sao
Cố Hành giờ phút này bỗng nhiên ý thức được khoảng cách của hai người dường như là quá gần, hắn cơ hồ có thể cảm giác được nữ hài hô hấp, dần dần khiến nhịp tim của hắn cũng mất đi tiết tấu ổn định thường ngày
Phía sau có xe đang bấm còi
Cố Hành lấy lại tinh thần, hắn lui ra phía sau ngồi thẳng người, một tay đặt lên trên vô lăng đạp chân ga, xe khởi động thì hắn một tay thả lỏng chiếc cà vạt hơi chật, hầu kết chuyển động từng chút, dịu dàng nói: "Ta đưa ngươi về trước
Sở Tương một tay móc dây an toàn, ngoan ngoãn gật đầu, nàng cũng muốn về thay quần áo khác, nói thật, nàng vẫn cảm thấy mình mặc bộ đồ rằn ri này không đẹp bằng người cao ráo mặc
Hai người đều im lặng hồi lâu, không khí bên trong xe càng trở nên khó tả
Cố Hành đột nhiên hỏi: "Muốn ăn đồ ngọt không
Sở Tương ngước mắt lên, nhanh chóng trả lời: "Muốn
Khóe mắt Cố Hành hơi cong lên, "Ừ, lát mua."