Xuyên Vào Ngược Văn Sau Bị Nhân Vật Phản Diện Lão Đại Quấn Lên

Chương 21: Hống người




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Uyển Nhu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng cười lên, lôi kéo Cố Giác ngồi ở Sở Tương bên người, "Ngươi tuổi còn trẻ, không hiểu ở trên xã hội lăn lộn có nhiều mệt, có rất nhiều người muốn có người thân chống lưng còn không có đây
Cố Giác nói rất thẳng thắn, "Mẹ, ngươi cũng không có ở trên xã hội lăn lộn qua, làm sao ngươi biết khó khăn thế nào
Trần Uyển Nhu ngoài cười nhưng trong không cười vỗ vỗ vai Cố Giác, "Ta mặc dù không có đi làm, nhưng ta nghe ba ba ngươi nói mà
Cố Giác: "Ba ta là trực tiếp thừa kế công ty của ông nội, hắn cũng không có vất vả làm ăn qua mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Uyển Nhu cầm lấy một cái bánh bao sữa nhét vào miệng Cố Giác, "Ngươi nhất định là đói bụng rồi, ăn nhiều một chút
Tỉnh hắn vạch áo cho người xem lưng
Trần Uyển Nhu cười lảng sang chuyện khác, "Cố Giác, ngươi với Tương Tương lại cùng học một trường đó, sau này các ngươi ở trong trường học cũng tốt chiếu cố lẫn nhau, lúc nào không có lớp thì rủ nhau đi chơi, ngươi xem duyên phận tốt biết bao
Sở Tương cũng cười, "Đúng vậy đó, con nghe nói, trước kia lúc Cố Giác thi tốt nghiệp trung học, cũng nhờ Cố đại ca phụ đạo học tập rất nhiều, nên Cố Giác mới thi đậu đại học đấy
Sở Tương lại đầy vẻ sùng bái nói: "Oa, nghĩ như vậy, Cố đại ca vừa phải làm việc, lại phải phụ đạo em trai học tập, thật là lợi hại
Nhắc tới chuyện năm đó bị Cố Hành phụ đạo học tập, sắc mặt Cố Giác lập tức thay đổi, quãng thời gian bị Cố Hành ép học có thể nói là một bóng ma trong cuộc đời hắn
Cố Hành được một cô gái nhỏ ngưỡng mộ như vậy, hắn cũng chỉ nhếch mép cười, giống như là đáp lại một chút ưu ái của Sở Tương, không có phản ứng gì nhiều
Trần Uyển Nhu vội vàng nói: "Đó là vì Cố Giác đứa nhỏ này trời sinh thông minh, có thể tiếp thu được, nếu không thì có thầy giỏi đến dạy cũng vô dụng
Sở Tương phụ họa cười nói: "Cũng phải đó, Cố Giác còn nói với con dạo này cậu ấy đã tìm được cách kiếm tiền đó
Trần Uyển Nhu lập tức nhìn về phía Cố Giác, "Thật sao
Cố Giác vô thức thẳng lưng, lớn đến thế này, hắn vẫn luôn tiêu tiền của gia đình, nhưng chưa từng kiếm được một xu, bây giờ bị mọi người nhìn chằm chằm vào, hắn không khỏi có chút lâng lâng, "Có bạn bè rủ ta cùng nhau khởi nghiệp, bọn ta quyết định mở câu lạc bộ đua xe, đương nhiên, mấy người đó biết trong tay ta không có tiền, cho nên bọn họ nói không cần ta bỏ tiền trước, đợi sau này có thu nhập từ chia hoa hồng thì khấu tiền của ta
Dù cho Trần Uyển Nhu là một người chưa từng quan tâm đến chuyện tiền bạc, nàng nghe cũng cảm thấy có gì đó sai sai, "Còn có chuyện người khác bỏ tiền dẫn ngươi đi kiếm tiền tốt vậy sao
Cố Giác nói: "Đó là vì ta với bọn họ có quan hệ tốt, có người muốn vào làm đối tác, bọn họ cũng không đủ tư cách
Cố Giác trước kia là một tay chơi khét tiếng, không ít lần vung tiền rủ rê người khác đi ăn chơi, giờ hắn "gặp nạn", thấy những người trước kia nhận ơn của hắn muốn báo đáp hắn cũng là chuyện đương nhiên
Trần Uyển Nhu mừng rỡ, "Không sao, con muốn làm gì cứ mạnh dạn mà làm, có gì không hiểu thì hỏi anh con
Vừa nói, Trần Uyển Nhu lại gắp cho Cố Giác một viên thịt, nàng cũng không cảm thấy Cố Giác làm ăn nhỏ có gì không tốt, dù sao cho dù có xảy ra vấn đề gì, Cố Hành cũng sẽ giải quyết
Trần Uyển Nhu cố ý để Cố Giác và Sở Tương làm quen, trên bàn ăn ra sức tìm chủ đề cho hai người trẻ tuổi, Sở Tương cũng chỉ là lịch sự đáp lại vài câu, Cố Giác rất không thích Trần Uyển Nhu sắp xếp, nếu là bình thường, hắn chắc chắn đã sớm không nhịn được mà ném đũa, nhưng hôm nay hắn không làm vậy
Có lẽ đúng như lời Doãn trợ lý nói, Cố Giác đã thay đổi, đã hòa thuận với Sở Tương rồi
Đây đương nhiên là một kết cục khiến người ta hài lòng
Một bàn ăn, tựa như chia người làm hai thế giới, Trần Uyển Nhu và Cố Giác là mẹ hiền con thảo, cùng Sở Tương con dâu tương lai cũng ở chung hòa thuận
Còn bên kia, là yên tĩnh và ồn ào như thể hai đất nước cách biệt, Cố Hành đúng là họ Cố, nhưng phần lớn thời gian, hắn như thể đứng ngoài Cố gia, cũng chỉ vì hắn là Cố Hành, cho nên cũng không cần quá nhiều thiên vị, đây dường như đã trở thành nhận thức chung của mọi người
"Cố đại ca, anh có thể đưa em về nhà được không
Tiếng của cô gái vang lên bất chợt kéo sự chú ý của Cố Hành trở về, hắn ngước mắt lên, vừa chạm phải ánh mắt Sở Tương
Trần Uyển Nhu vội cười nói: "Tương Tương, để Cố Giác đưa con đi
Vẻ mặt Sở Tương ngây thơ, "Cố Giác có xe sao ạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe thấy vậy, Cố Giác không nhịn được, hắn nói với Trần Uyển Nhu: "Đúng vậy đó mẹ, bây giờ con còn chưa có xe, đợi nào đó con tự mua xe rồi nói
Hắn xem ra cũng khá có ý chí, muốn tự dựa vào bản thân để làm ra một chút thành tựu, liền thật sự không có ý định lấy đồ của nhà, trong gara nhà họ Cố có không ít xe xịn, nhưng không có chiếc nào do hắn tự bỏ tiền ra mua, hắn cũng không muốn bị Đại ca coi thường
Trần Uyển Nhu không để bụng, "Mượn một lát xe đưa Tương Tương về thôi mà, anh con sẽ không để ý đâu
Hôm nay trăng đẹp, trai chưa vợ gái chưa chồng đi cùng nhau, lỡ có không khí thì hai người thành củi khô lửa bốc thì sao
Trần Uyển Nhu thầm nghĩ Cố Giác thằng nhóc này đúng là không biết điều, bà đã tạo cơ hội cho nó như thế mà nó không biết nắm bắt
Cố Hành đã đứng lên, hắn nhìn Sở Tương rồi nói: "Để ta đưa em về
Sở Tương lập tức gật đầu, cô nhanh chóng đứng lên, ngoan ngoãn đi cạnh Cố Hành
Trần Uyển Nhu: "Ấy, Tương Tương, con có thể ngồi thêm lát nữa mà, dì còn chuẩn bị hoa quả nữa đấy
Cố Hành: "Ngày mai em ấy còn phải đến trường tham gia quân sự huấn luyện, hôm nay đã mệt một ngày rồi, cần về sớm nghỉ ngơi cho khỏe, trái cây cứ để lần sau có dịp rồi ăn vậy
Dứt lời, Cố Hành dẫn Sở Tương ra ngoài, Sở Tương không quên lễ phép nói tạm biệt với Trần Uyển Nhu
Trần Uyển Nhu trong lòng không vui, "A Hành đây là nói cái gì vậy
Giống như nó là trưởng bối của Tương Tương ấy, chỉ thiếu điều nói thẳng ra ta muốn giữ Tương Tương lại ngồi một lát là không hiểu chuyện rồi
Cố Giác đang ăn ngon lành, "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, Đại ca của con sẽ không có ý đó, hắn với Sở Tương đâu có quen
Trần Uyển Nhu nghĩ cũng đúng, Cố Hành mới giao thiệp với Sở Tương được mấy lần chứ
Sao lại vì Sở Tương mà làm mất mặt mẹ mình như vậy
Trăng sáng sao thưa, đêm nay gió mang theo chút lạnh lẽo, dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng của hai người sóng vai đi cạnh nhau cũng bị kéo dài ra, thỉnh thoảng hòa vào nhau, khó mà phân biệt được
Xe của Cố Hành đỗ ở đường cái bên ngoài cổng biệt thự, khi đi ra, hắn có ý thức chậm bước chân, không hề cố ý nhìn theo cô gái bên cạnh, nhưng tầm mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng của cô trên mặt đất, tựa như có thể quan sát mọi cử động của cô thông qua bóng của mình
Lại có một trận gió thổi qua, trên cánh tay Sở Tương nổi da gà, cô ôm lấy tay xoa xoa, trong lòng mong thời tiết mau hạ nhiệt, tốt nhất là ngày mai trời mưa để bọn họ không cần phải huấn luyện quân sự nữa
Cố Hành dừng chân, hắn hỏi cô, "Lạnh không
Sở Tương mặc một chiếc váy liền thân màu hồng nhạt, rất tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, tà váy khẽ đong đưa trong gió, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trên đầu gối, cũng vì thế mà dáng người cô càng lộ vẻ nhỏ bé
Khi một người đàn ông hỏi một cô gái có lạnh không trong một đêm gió lạnh, thì diễn biến tiếp theo hoàn toàn không cần suy đoán gì thêm
Ánh mắt Sở Tương lóe lên, cô ngẩng mặt, đáng thương nói: "Lạnh lắm ạ
Cố Hành cởi áo khoác vest ra, một giây sau, Sở Tương đã được bọc trong chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm và mùi hương nam tính của hắn, chiếc áo đối với cô quá rộng, mặc vào người thấy trống trải, cũng khiến người ta nhận ra một chuyện, hóa ra một chiếc áo của hắn cũng có thể che hết cô
Sở Tương dường như có chút ngượng ngùng, cô túm lấy cổ áo, hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi trong áo, đôi mắt đen láy lại lấp lánh nhìn hắn
Người đàn ông cao lớn chân dài, vai rộng eo hẹp, áo sơ mi trắng trên người cài khuy đến chiếc cuối cùng gần cổ họng, mang đến một vẻ cấm dục mê người, hoàn toàn có thể tưởng tượng, ẩn sau vẻ ngoài chỉn chu tỉ mỉ đó, hắn có một dáng người đẹp đến nhường nào
Cố Hành bị cô gái nhìn chằm chằm như thế, bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, yết hầu hắn khẽ chuyển động, như thể có chút kìm nén, đúng như một bậc trưởng bối dặn dò: "Dạo này sẽ hạ nhiệt, đi ra ngoài nhớ mặc nhiều áo vào
Vừa nói, hắn cũng tự nhiên mà lùi lại một bước, cách xa cô một chút
Đôi khi, nếu quá gần nhau, sẽ rất dễ phạm sai lầm
Sở Tương vốn đơn thuần không nhìn ra nỗi băn khoăn của người đàn ông, cô tiến lên một bước, gần như sắp dán vào người hắn, cô ngước mặt lên, đôi mắt lấp lánh như sao chăm chú nhìn hắn, vội vã hỏi: "Vậy đồ ngọt của em còn nữa không
Gió mang hơi thở của cô đến, Cố Hành trong nháy mắt nín thở
Sở Tương trái lại thực sự giống như chỉ quan tâm đồ ngọt của mình, cô đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy tay áo sơ mi của người đàn ông nhẹ nhàng kéo, "Anh đã hứa sẽ mua đồ ngọt cho em mà, còn nữa không ạ
Sở Tương khẽ nghiêng đầu, đuôi tóc cột ở sau lưng lay động, vẽ nên hình dạng của gió, cũng có một sợi tóc mai khẽ phất qua trước ngực hắn
Lực kéo tay áo nhẹ nhàng ấy đã kéo cả trái tim hắn rối loạn
Đột nhiên, Cố Hành bắt được tay nàng, lại trầm mặc không nói, hắn ở thời điểm không nói lời nào, sẽ cho người áp lực rất lớn, hắn cầm cổ tay nàng, sức lực cũng có chút mạnh, nhưng kỳ lạ là, nàng lại không sợ hắn
Trong mắt Sở Tương hào quang ngược lại sáng lên
Mà cũng không biết Cố Hành nghĩ gì, giống như người trầm mặc quỷ dị vừa rồi không phải là mình vậy, hắn thong thả buông cổ tay nàng ra, nhếch khóe môi, dịu dàng nói: "Rốt cuộc vẫn là trẻ con, đồ ngọt đã hứa với ngươi ta sẽ không quên
Sở Tương nhíu mày, "Ta không nhỏ
Cố Hành không dây dưa với nàng về vấn đề này, hắn xoay người liền đi, "Lúc này tiệm đồ ngọt chắc là vẫn chưa đóng cửa
Dường như chỉ cần không dây dưa với nàng về vấn đề nàng nhỏ hay không, như vậy thì không cần phải để ý nhiều nữa
Cố Hành đi vài bước, cũng không thấy bóng dáng phía sau theo kịp, hắn dừng bước, quay lại nhìn nàng
Sở Tương đứng tại chỗ không nhúc nhích, môi mím thành một đường, như thể chỉ thiếu viết lên mặt dòng chữ "Ta rất không vui"
Là ai nói Sở đại tiểu thư rất ngoan ngoãn vậy nhỉ
Thật ra tính tình của nàng cũng không hề nhỏ
Đôi mắt nàng nhìn hắn, rõ ràng là chờ hắn đến dỗ dành
Đây đúng là một trải nghiệm rất kỳ lạ, Cố Hành chưa từng có cảm giác sẽ có người chờ đợi mình đi dỗ dành, nhưng hắn cũng không phải người sẽ đi dỗ người
Vì thế, hắn cũng đứng im tại chỗ
Giữa nam nhân và nữ hài, tựa hồ bắt đầu một cuộc chiến tranh im lặng
Sau đó, nàng chậm rãi đỏ hoe mắt
Mày Cố Hành khẽ nhúc nhích
Trong lúc gió đêm lại nổi lên, chỉ có thể thấy bóng dáng nam nhân cuối cùng vẫn là động, hắn từng bước tới gần nàng, khẽ nói: "Hai phần đồ ngọt, được không
Một lúc lâu sau, trong bóng tối truyền đến giọng nữ nghe như cố ý làm ra vẻ, "Được thôi, nếu ngươi đã hào phóng như vậy, thì ta miễn cưỡng chấp nhận
Hắn khẽ bật cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.