Sở Hoài nói: "Không ngờ ngươi tuổi đã cao, đối với trò chơi lý giải lại có thể sâu như vậy
Cố Hành thần sắc hơi ngừng, lập tức liền khôi phục bình thường, "Kỳ thật ta tuổi cũng không phải quá lớn
Sở Hoài nói: "Đến một ván
Cố Hành mỉm cười, "Có thể
Sở Hoài cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh Cố Hành, hắn vừa liếc mắt nhìn cằm Cố Hành, nói ra: "Trên mặt ngươi có vết son môi
Cố Hành hơi giật mình, hắn nhớ tới chuyện gì, nâng tay chạm vào chỗ bị cô gái hôn trước đó, ngón tay hắn quả nhiên dính chút hồng, hắn nhìn về phía Sở Hoài
Sở Hoài không tự nhiên hắng giọng một cái, "Ta không muốn làm như không thấy khiến ngươi mất mặt, xem ta đây không phải là đã nhắc nhở ngươi rồi sao
Hắn bây giờ thật lòng nhắc nhở Cố Hành, nhưng lúc trước hắn có hay không có lòng tốt này thì chưa chắc
Trước xem dáng vẻ Cố Hành giữ khoảng cách với tất cả phụ nữ ở bữa tiệc, bây giờ lại nhìn vết son môi ái muội trên mặt hắn, cũng không biết nữ ma đầu nào có sức tấn công mạnh lại thu phục được người đàn ông này
Sở Tương đang trên đường thì hắt hơi một cái
Trong nhà ấm trồng hoa ấm áp dễ chịu, từng mảng lớn hoa tú cầu đang nở rộ
Mạnh Thất Nguyệt hôm nay tỉ mỉ trang điểm, nàng mặc váy đuôi cá màu trắng bó eo, dáng người uyển chuyển, đặc biệt là vòng eo dường như có thể nắm trọn trong tay, mái tóc xoăn gợn sóng xõa dài, trên tóc cài kẹp ngọc trai trang điểm, e rằng nói nàng là thần nữ cũng có người tin
Cố tình nàng lại mở miệng nói:
"Ôn Trì, ngươi đúng là sao chổi xui xẻo, từ ngày ngươi đến nhà ta, nhà chúng ta không có chuyện gì tốt cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Thất Nguyệt nói không nể nang ai, không hề có chút dáng vẻ thục nữ nào
Nàng nói như vậy còn chưa hả giận, lại nói tiếp: "Ngươi hãy rời khỏi nhà ta đi, tránh xa ba ba ta ra, nhà chúng ta không ai muốn nhìn thấy ngươi
Thiếu niên bị mắng yên lặng ngồi trên ghế, hắn làm như không nghe tiếng ồn ào của Mạnh Thất Nguyệt, mà tập trung tỉa cành một chậu hoa nguyệt quế trên bàn
Thiếu niên mặc áo phông trắng, quần đen, tuy mặc đơn giản, nhưng vì dáng người cân đối nên trông rất vừa mắt, thần sắc lạnh lùng, ngoài chậu hoa trên tay, hắn đều thờ ơ với mọi thứ xung quanh, lạnh lùng đến cực điểm
Hắn càng như vậy, lửa giận trong lòng Mạnh Thất Nguyệt càng lớn
Nàng về nhà nghỉ ngơi mới biết ba nàng mang về một nam sinh nhỏ hơn nàng mấy tháng, nam sinh tên Ôn Trì, không họ Mạnh, nhưng Mạnh tiên sinh lại dặn người hầu trong nhà gọi hắn là thiếu gia
Mạnh Thất Nguyệt về nhà vỏn vẹn hai ngày, đã nghe cha mẹ cãi nhau vài lần trong phòng, nhưng mỗi lần vừa ra khỏi phòng, cha mẹ nàng lại như trước là đôi vợ chồng ân ái, Mạnh Thất Nguyệt không thể chịu được sự giả dối này
Mẹ nàng có thể nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng cũng phải nhịn
Dù ba nàng có trấn an nàng rằng sau này đồ đạc trong nhà vẫn không thiếu một thứ gì, nàng vẫn không thể nuốt trôi cục tức này
Mạnh Thất Nguyệt bình thường cũng rất coi trọng vẻ ngoài, cố gắng giả bộ làm thiên kim tiểu thư hoàn mỹ, mà giờ nàng không thể giả bộ được nữa, nàng tiến lên vài bước, ôm lấy chậu hoa nguyệt quế trên bàn định đập xuống đất, thiếu niên nhanh tay tóm lấy cánh tay nàng
Ôn Trì vẫn không nói gì, trong đôi mắt đen láy không có bất kỳ cảm xúc tức giận nào
Mạnh Thất Nguyệt: "Ngươi câm à
Nói một câu cũng không nói được
Ôn Trì giật lấy chậu hoa từ tay nàng, lần nữa ngồi xuống, tiếp tục tỉa tót chậu hoa vừa nở mấy nụ hoa
Mạnh Thất Nguyệt tức điên lên, Ôn Trì thật sự không ăn thua gì cả, e rằng dù nàng có kề dao vào trước mặt uy hiếp hắn, hắn cũng lười nhấc mí mắt lên
Ba nàng nói hãy xem Ôn Trì là em trai mà đối đãi, nàng mới không cần em trai
Mạnh Thất Nguyệt đá đôi giày cao gót trên chân, nàng lại giật lấy chậu hoa trên bàn, Ôn Trì định vươn tay thì Mạnh Thất Nguyệt nhanh chóng đạp lên ghế, đứng trên bàn, nàng từ trên cao nhìn xuống, giơ cao chậu hoa lên
"Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta liền đập nó
Ôn Trì dừng tay giữa không trung, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Thất Nguyệt, rốt cuộc lạnh nhạt nói câu đầu tiên: "Có phải ngươi ngốc không
Mạnh Thất Nguyệt mở to hai mắt, "Ngươi có gan lặp lại lần nữa
Tư thế ác độc của nàng như thể chỉ cần hắn nói thêm một câu, nàng sẽ đập chậu hoa này vào đầu hắn
Cửa kính nhà ấm bị người gõ từ bên ngoài
Sở Tương áp mặt lên cửa, đầy vẻ tò mò, "Thất Nguyệt, cậu đang làm gì vậy
Mạnh Thất Nguyệt mặc đồ như công chúa, bây giờ lại đang ôm hoa đứng trên bàn, váy trắng lấm lem bùn đất, đâu còn dáng vẻ thần nữ nữa, mà như cô bé lọ lem ngã vào bùn
Bị Sở Tương nhìn thấy bộ dạng như bà điên của mình, Mạnh Thất Nguyệt không thể nhịn được nữa, nàng không thể chịu đựng được nỗi ấm ức này, lập tức hốc mắt nóng lên, "Oa" một tiếng khóc òa, "Sở Tương, cậu quay mặt đi, không cho xem tớ
Sở Tương ngoan ngoãn quay người, thầm nghĩ nam sinh trong nhà ấm, hẳn là người mà Mạnh tiên sinh vừa mang về trước đó
Mạnh Thất Nguyệt ôm chậu hoa đứng trên bàn hơi nghiêng người, dường như có người đỡ nàng một cái, nhưng lúc đang kích động, nàng cũng không chú ý đến chuyện nhỏ này, nàng nhảy từ trên bàn xuống, trừng mắt nhìn Ôn Trì một cái, xỏ giày vào rồi đi ra cửa nhà ấm
"Tớ không mang điện thoại, chìa khóa nhà ấm bị mất rồi, Sở Tương, cậu mau đi tìm dì Lý xin chìa khóa dự phòng đến cứu tớ
Sở Tương tiến lên một bước, nàng lại dừng lại, hỏi: "Một mình cậu ở trong này có ổn không
Thật ra nàng muốn hỏi nam sinh kia có làm hại Mạnh Thất Nguyệt không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Thất Nguyệt ôm chặt chậu hoa trong tay, "Tớ ổn, cậu nhanh đi tìm người đến cứu tớ
Nghe vậy, Sở Tương mới chạy đi
Mạnh Thất Nguyệt vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Trì tiến lên một bước, nàng lập tức giơ cao chậu hoa, "Ngươi dám đến gần ta ta liền đập nó
Dáng vẻ của nàng rất có tư thế 'hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu'
Ôn Trì đứng tại chỗ, mặt vô cảm xúc
Sở Tương chạy trở lại, đến khu đình viện, nàng liếc mắt đã thấy hai bóng người đang ngồi trên ghế đá
Sở Hoài hưng phấn nói: "Ngươi lợi hại quá nha, căn bản không giống người đã lâu không chơi game, Cố đại thúc, hay là ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi thu ta làm đồ đệ đi
Cố Hành giọng nói trầm xuống, "Kỳ thật ta chỉ hơn ngươi mấy tuổi mà thôi
Sở Hoài: "Ôi, tuổi tác chỉ là phù du, chủ yếu là khí chất này của ngươi, ta cảm thấy gọi ngươi là anh thì có vẻ ta chiếm tiện nghi
Cố Hành: "Cha ngươi và cha ta là cùng thế hệ
Sở Hoài: "Không sao, họ cứ việc luận của họ, ta cứ việc luận của ta
Hai chị em Sở gia, có lẽ ở cách xưng hô đều có chung nhận thức hỗn loạn, chuyên đi chọc vào chỗ yếu của người khác
Sở Hoài lại tiếc nuối nói: "Nếu tỷ của ta không đính hôn với Cố Giác, mà đính hôn với ngươi thì tốt rồi, ta cảm thấy tính tình ngươi tốt hơn Cố Giác nhiều, người cũng đáng tin
Cố Hành mày khẽ động, "Kỳ thật nếu để ta cùng với Tương Tương thì..
"Nhưng mà không thể nào rồi
Sở Hoài xua tay, "Ngươi lớn hơn tỷ ta nhiều như vậy, tỷ ta sẽ không thích ông chú già
Cố Hành nhìn về phía cô gái đang đi tới, trong im lặng của hắn tràn ngập sự lên án
Sở Tương gõ một cái lên đầu Sở Hoài, "Ngươi đang nói huyên thuyên cái gì đó
Cố đại ca tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vững vàng đáng tin cậy, chỗ nào mà già rồi!"