Biết Sở Tương tính toán qua năm cùng Cố Hành ký giấy kết hôn tin tức này thì Mạnh Thất Nguyệt cả người đều không ổn, nàng không thể nào hiểu nổi mà nói: "Ngươi tốc độ này có thể hơi nhanh một chút không
Đầu năm nay không còn thịnh hành tảo hôn sinh con sớm nữa
Sở Tương ưu nhã uống trà sữa, giọng nói thản nhiên, "Không gặp được người thích hợp đương nhiên có thể không kết hôn, nhưng mà ta gặp người thích hợp, vậy dĩ nhiên nên đem hắn chặt chẽ nắm trong tay, nhỡ đâu ta chậm một chút, hắn bị người khác cướp đi thì làm sao bây giờ
Mạnh Thất Nguyệt vẫn là khó có thể lý giải được, nàng gặp qua Cố Hành vài lần, người đàn ông kia quả thực ngoại hình xuất sắc, khí chất cũng tốt, nhưng mà nhìn qua liền rất vô vị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng hắn sống thật sự có vui vẻ vậy sao
Sở Tương nhìn Mạnh Thất Nguyệt sắc mặt phức tạp này, cũng đoán được nàng đang nghĩ cái gì, nàng dùng giọng của người từng trải nói: "Thất Nguyệt nha, ngươi còn nhỏ, chưa từng yêu đương, ngươi không hiểu cũng rất bình thường
Mạnh Thất Nguyệt nghiến răng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ nhỏ đến lớn, nàng cùng Sở Tương luôn phải so cao thấp, hiện tại Sở Tương đã quyết định kết hôn rồi, nàng vẫn còn chưa có bạn trai
Không, Mạnh Thất Nguyệt tuyệt đối không cho phép mình nhận thua
Trước kia sau khi học xong thì hội trà chiều của nữ sinh có ba người, nhưng gần đây trong khoảng thời gian này chỉ còn lại Sở Tương và Mạnh Thất Nguyệt
Sở Tương hỏi: "Hạ Tuế gần đây bận lắm sao
Mạnh Thất Nguyệt trả lời: "Nghe nói nàng kết bạn với một lão nhân rất hợp cạ, ông ấy có thể cho nàng cung cấp rất nhiều cảm hứng và vật liệu, hôm nay nàng lại đi bệnh viện xem ông lão đó rồi
Hạ Tuế là một người hướng ngoại, kết bạn rộng rãi, nói chuyện phiếm với nàng chưa bao giờ tẻ nhạt, đương nhiên cũng rất được người khác yêu thích
Sở Tương đang trong tình yêu cuồng nhiệt hạnh phúc, Hạ Tuế có hứng thú của riêng mình, Mạnh Thất Nguyệt đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình giống như rất nhàm chán
Sở Tương nhớ ra cái gì đó, nàng lén lút nói với Mạnh Thất Nguyệt: "Ta nhớ là nhà ngươi có một vị khách không được hoan nghênh họ Ôn phải không
Mạnh Thất Nguyệt sắc mặt khó coi, "Đúng, sao vậy
Từ khi Ôn Trì đến Mạnh gia, Mạnh Thất Nguyệt không thích chuyện nghỉ về nhà, nàng không muốn nhìn thấy cái người chướng mắt đó, nhưng nàng nghĩ, nếu không về nhà thì có phải giống như là nhận thua không
Cho nên mỗi lần nghỉ nàng đều về nhà, nàng không chỉ đơn giản là về nhà mà còn muốn quậy cho trong nhà gà chó không yên mới thấy thoải mái
Sở Tương nhỏ giọng nói: "Nghe Cố tiên sinh nhà ta nói, thân phận của Ôn Trì dường như không đơn giản như vậy nha
Mạnh Thất Nguyệt nhíu mày, "Ý gì
Sở Tương lắc đầu, "Cố tiên sinh nhà ta chỉ hé lộ cho ta nhiều như vậy, hắn nói Ôn Trì là người đáng được tôn kính, còn lại thì ta không biết
Mạnh Thất Nguyệt lộ vẻ hoài nghi
Lại sắp đến kỳ nghỉ, tối thứ sáu, Mạnh Thất Nguyệt ngồi xe mang quà mua cho mẹ về Mạnh gia, trước kia nàng về nhà đều sẽ mua quà cho ba mẹ, có điều bây giờ Mạnh tiên sinh không còn đãi ngộ đó nữa
Hôm nay có tiệc rượu, Mạnh tiên sinh và Mạnh thái thái chắc phải muộn chút mới về nhà
Mạnh Thất Nguyệt về phòng ngồi trước một lát, nghe được dưới phòng khách có tiếng động, nàng tưởng mẹ đã về, vội từ phòng đi ra, nàng đứng trên cầu thang, liếc nhìn người dưới phòng khách, nụ cười trên mặt lập tức biến mất
Thiếu niên vẫn mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng, cao ráo, chân dài, đeo cặp màu đen, rất có khí tức thanh xuân, hắn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô đại tiểu thư cao cao tại thượng rồi thu mắt lại
Mạnh Thất Nguyệt khoanh tay, tức giận nói: "Mặt ngươi bị làm sao vậy
Trên gương mặt trắng nõn không tì vết của Ôn Trì, hiện giờ lại có thêm vài vết thương, càng thêm nổi bật, lời nói của hắn trước nay vẫn rất ít, phần lớn chỉ giữ im lặng với người khác
Phòng của hắn cũng ở tầng hai, nhưng hắn đi lên cầu thang, Mạnh Thất Nguyệt lại không có ý định nhường đường, nàng chặn ở phía trước, lại hỏi một câu: "Ngươi bị người đánh
Ôn Trì cuối cùng cũng mở miệng, "Không liên quan đến ngươi
Mạnh Thất Nguyệt bị chọc tức đến mức bật cười, "Bây giờ ngươi đang mang danh người của Mạnh gia, nếu ngươi bị bắt nạt thì chúng ta cũng bị mất mặt
Mạnh Thất Nguyệt từ trước đến nay chưa bao giờ nhút nhát, khi còn đi học ai cũng biết nàng không dễ chọc, dù có ai muốn bắt nạt nàng, nàng cũng tuyệt đối trả đũa tại chỗ, cho nên nàng không quen nhìn tính cách của Ôn Trì
Ôn Trì dường như không muốn nói thêm gì với Mạnh Thất Nguyệt, hắn đi về phía cầu thang, cố vòng qua Mạnh Thất Nguyệt, nhưng Mạnh Thất Nguyệt trực tiếp nắm lấy cặp sách của hắn, "Ngươi đứng lại
Ôn Trì dừng chân, hắn quay người lại thì vừa hay Mạnh Thất Nguyệt cũng bước lên phía trước, hai người va vào nhau, Mạnh Thất Nguyệt giẫm vào bậc thang trượt chân, may mà thiếu niên tay mắt lanh lẹ vòng một tay qua eo nàng, kéo nàng lại
Nàng đụng vào lồng ngực của chàng trai trẻ, mũi lập tức đau nhức, nàng ngẩng đầu trừng mắt đối diện
Ôn Trì vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, dường như quên mất tay hắn còn đang ôm chặt lấy eo nữ sinh nhỏ nhắn
Mạnh Thất Nguyệt: "Bỏ tay ra
Ôn Trì thu tay, lùi về phía sau hai bước
Mạnh Thất Nguyệt: "Ta cho ngươi biết, chậu hoa của ngươi còn ở trong tay ta, nếu ngươi mà làm chuyện gì khiến ta không vui, ta sẽ đập nát nó
Ánh mắt của hắn âm u
Lời này nàng đã nói mấy chục lần cũng không thấy nàng thật sự đập bao giờ
Mạnh Thất Nguyệt: "Còn có chuyện hôm nay..
Ôn Trì quay người lên cầu thang, không thèm nghe nàng lải nhải, đi thẳng vào phòng
Mạnh Thất Nguyệt tức giận bốc khói đầu, nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến những cách khác, dù Ôn Trì không chịu nói ra hôm nay có chuyện gì, nàng vẫn có thể moi tin tức từ chỗ Sở Tương, em trai của Sở Tương cùng Ôn Trì là cùng lớp mà
Thứ bảy, học sinh lớp mười hai cứ theo lẽ thường lên lớp
Ôn Trì từ chối tài xế Mạnh tiên sinh sắp xếp cho mình, mà tự mình đi xe bus đến trường, không sớm, đương nhiên cũng không muộn
Hắn vừa bước vào cổng trường, liền bị bốn năm nam sinh vây lại
Mấy nam sinh mặt mày ủ rũ, than thở khóc lóc, "Xin lỗi, Ôn Trì, bọn tao không nên tìm mày gây phiền phức, bọn tao sai rồi
"Xin mày tha thứ cho bọn tao đi
"Sau này bọn tao không dám nữa
Mấy nam sinh đáng thương bộ dạng, như bị ủy khuất lắm, hôm qua bọn chúng mới nói học sinh chuyển trường đối với ai cũng lạnh lùng cao ngạo, nên mới tụ tập lại tìm Ôn Trì gây sự
Trong đó có một nam sinh thống khổ nói ra: "Mày cũng kín tiếng quá đấy, nếu bọn tao biết sớm mày là người của Mạnh gia thì tốt rồi
Một nam sinh khác nói: "Nhà bọn tao chỉ là buôn bán nhỏ, Ôn Trì ơi bọn tao xin lỗi mày, mày tha cho bọn tao đi
Lại có một nam sinh nói: "Van mày nói với chị mày giúp bọn tao một tiếng, nói bọn tao biết sai rồi, để chị ấy bớt giận đi
Ôn Trì người luôn không nói gì bỗng cất tiếng, "Không phải chị
Mấy nam sinh: "Hả
Ôn Trì: "Nàng không phải chị của ta
Nói xong, hắn vòng qua đám người kia rời đi
Mấy nam sinh không hiểu, nhìn nhau, trong đáy mắt đều ánh lên gương mặt sưng vù của đối phương
Cô đại tiểu thư Mạnh gia rốt cuộc đã nói rõ ràng chưa vậy, bọn chúng đích xác là đi tìm Ôn Trì gây sự, nhưng bị đánh thê thảm nhất lại là bọn chúng đấy!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]