Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, liệu đối phương có thể cũng giống hắn, ngoài việc ngậm đường, còn muốn đem ngón tay giống như măng ngọc kia cùng ngậm lấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Này không phải bởi vì đường là ngươi cho.” Trần Mạch Ninh đợi hắn gác chân lên ghế xe, rồi nàng cũng ngồi ở phía sau, một tay còn túm lấy vạt áo sau lưng hắn
“Sau này cũng đừng tùy tiện nhận đồ của người khác.” Lục Bình Xuyên giữ thăng bằng bằng một chân, nhìn thẳng phía trước, nói ra những lời đáng lẽ nên nói
Ánh mắt nàng không tốt, người dụng tâm kín đáo chỉ cần lừa gạt một chút là nàng sẽ mắc lừa ngay
Nàng không thiếu tình thương, cảm thấy thế giới này nơi nào cũng tràn đầy thiện ý
Kỳ thực không phải vậy, hắn lo lắng sau khi hắn rời đi, sẽ xuất hiện một Dương Thư Hành thứ hai, lừa ăn lừa uống rồi cuối cùng lừa gạt mà rời đi
“Yên tâm đi, ta chỉ lấy những gì đáng lấy
Hai ta đây gọi là qua lại tình người.” Ở nhà nàng, ăn cơm nàng và mẹ nàng nấu, uống nước anh trai nàng gánh về, đạp chiếc xe đạp ba nàng mua, vài viên kẹo thôi mà, nàng có gì mà không tiện đòi
Bất quá đợi nàng vội vã tìm một đối tượng thích hợp, đến lúc đó đối tượng nàng cho gì nàng cũng muốn, không cho còn không được ấy chứ
Lục Bình Xuyên cảm thấy viên đường trong miệng tuyệt nhiên không ngọt
Thì ra việc nàng đi cùng hắn, cho hắn ăn mì nàng tự tay nấu, cho hắn ăn đường, cũng chỉ là nhân tình qua lại thôi sao
Nếu thay một người khác ở nhà nàng, nàng cũng sẽ đối xử với người đó như thế ư
Trong lòng dâng lên vị chua xót, bàn tay cầm lấy tay nắm xe bị hắn nghiến chặt đến phát đau, rất lâu sau, cả người hắn mới khôi phục lại bình thường
Đi xe đạp không thể so với lái máy kéo, Trần Mạch Ninh chỉ cảm thấy mông đau nhức
Dù cho hai tay nàng bóp chặt eo hắn, cố gắng dịch chuyển trọng tâm, hiệu quả đạt được cũng vô cùng nhỏ bé
Nàng chỉ mong quãng đường này ngắn hơn một chút, để nàng nhanh chóng được giải thoát
Lục Bình Xuyên lại cố gắng giảm tốc độ, bàn tay ở phần eo hắn dù cách qua lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại
Nàng đang cố gắng níu chặt lấy hắn, ý nghĩ này khiến toàn thân hắn hưng phấn đến run rẩy
Thậm chí còn khiến hắn cảm thấy hưng phấn, run rẩy hơn cả lúc liều mình chiến đấu với kẻ địch
Nếu như nàng có thể dùng lực hơn một chút, móng tay có thể cắm sâu vào da thịt, thì tốt biết bao..
Dù cho có đi chậm đến mấy, một giờ cũng đủ để đến nơi cần đến
Nhìn thấy Trần Mạch Ninh xuống xe xong đi lại khập khiễng, Lục Bình Xuyên khó khăn lắm mới trầm mặc
Hắn vậy mà quên không chèn một miếng đệm mềm vào chỗ ngồi sau
Tự trách bản thân, Lục Bình Xuyên vội vã xin lỗi, “Là ta suy nghĩ không chu toàn, hay là ta giúp ngươi xoa bóp...” Lời vừa nói ra mới cảm thấy không thích hợp, Trần Mạch Ninh cũng trừng mắt nhìn hắn vẻ như nhìn một kẻ lưu manh, đôi mắt tròn linh lợi nhìn khiến người trong lòng mềm nhũn thành một thứ nước dính
Hắn đã không biết nên đặt tay chân thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của nàng, thực sự rất muốn ôm nàng đứng dậy mà dỗ dành
Nàng nhỏ bé như vậy, hắn chỉ cần một cánh tay là có thể nâng lên, nếu nàng không thoải mái, hắn còn có thể dùng hai bàn tay bao bọc chặt lấy nàng
Cúi mắt che đi những ý nghĩ phức tạp bên trong, hắn đè nén những ý nghĩ hoang đường đó xuống
“Trần Mạch Ninh, trước đưa ngươi đi ăn cơm.” Hắn tạm thời chỉ có thể nghĩ ra cách này để dỗ dành nàng
Trần Mạch Ninh hứng thú gật đầu, quán cơm quốc doanh quen thuộc đó nàng biết mà, nguyên chủ chỉ đi qua vài lần, nhưng nàng lại nhớ rất rõ
“Ngồi phía trước đi.” Ít nhất..
thay đổi tư thế sẽ dễ chịu hơn, đáng tiếc không thể cởi nửa trên áo khoác ra để lót ở trên đó cho nàng
Trần Mạch Ninh mông gần như muốn tan ra từng mảnh, cũng muốn đổi tư thế ngồi, nên không từ chối
Lục Bình Xuyên ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, mới dùng sức đạp chân, vận hành chiếc xe đạp
Cúi đầu xuống là mái tóc xoăn đáng yêu của nàng, lấp ló trong bím tóc là sợi tơ màu xanh da trời, rất hợp với chiếc váy của nàng
Nàng giống như một áng mây bỗng nhiên bay đến trong lòng hắn, lại cho phép hắn trong chốc lát ôm ấp một hồi
Mùi hoa đinh hương nhàn nhạt từ tóc nàng truyền đến, lẫn lộn với một loại hương hoa chưa từng ngửi qua
Khứu giác hấp dẫn lấy đại não hắn, khiến hắn trong chốc lát si mê
Đáng tiếc đoạn đường quá ngắn, không cho hắn thời gian để dư vị
“Lục Bình Xuyên ngươi thật lợi hại, ta nói một lần, ngươi liền nhớ đường rõ ràng như thế.” Trần Mạch Ninh chấm vào cánh tay hắn, nhắc nhở hắn xuống xe
Chỉ là nhiệt độ cơ thể người này rất cao, suốt đoạn đường dù có ngăn cách bởi quần áo vẫn làm tay nàng nóng lên
Giờ phút này ngón tay nàng chạm vào da thịt hắn, dường như càng nóng hơn
Nếu là mùa đông mà có một chiếc túi sưởi như vậy, thì tốt biết bao
Ánh mắt Lục Bình Xuyên dừng lại trên cánh tay mình, đầu ngón tay ngọc trắng nõn dừng lại trong chốc lát trên đó
Từ mảnh da thịt kia bắt đầu, ngọn lửa cháy bỏng lan tỏa đến toàn thân hắn
Muốn nàng chạm vào thử lại
Mạnh mẽ, để lại cho hắn chút gì đó
Cổ họng khẽ lăn, cảm giác ngứa ngáy theo mạch máu chạy khắp toàn thân, giống như kiến lửa gặm nhấm huyết nhục của hắn
Nàng ngây thơ nhếch má, ánh sáng sùng bái trong đôi mắt hạnh vẫn chưa thu lại, làn da giống như thạch đông còn trắng nõn hơn sữa bò hắn từng thấy
Hắn chật vật quay mặt đi, đè nén xuống cơn dục vọng bạo ngược đang dâng lên trong lòng
“Trần Mạch Ninh, trước mang theo ngươi đi ăn cơm.” Hắn tạm thời chỉ có thể nghĩ đến cách này để dỗ dành nàng
Trần Mạch Ninh hứng thú gật gật đầu, quán cơm quốc doanh quen thuộc đó nàng biết, nguyên chủ chỉ đi qua vài lần, nhưng nàng lại nhớ rất rõ
“Ngồi phía trước đi.” Ít nhất..
thay đổi tư thế sẽ dễ chịu hơn, đáng tiếc không thể cởi nửa trên áo khoác ra để lót ở trên đó cho nàng
Trần Mạch Ninh mông gần như muốn tan ra từng mảnh, cũng muốn đổi tư thế ngồi, nên không từ chối
Lục Bình Xuyên ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, mới dùng sức đạp chân, vận hành chiếc xe đạp
Cúi đầu xuống là mái tóc xoăn đáng yêu của nàng, lấp ló trong bím tóc là sợi tơ màu xanh da trời, rất hợp với chiếc váy của nàng
Nàng giống như một áng mây bỗng nhiên bay đến trong lòng hắn, lại cho phép hắn trong chốc lát ôm ấp một hồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mùi hoa đinh hương nhàn nhạt từ tóc nàng truyền đến, lẫn lộn với một loại hương hoa chưa từng ngửi qua
Khứu giác hấp dẫn lấy đại não hắn, khiến hắn trong chốc lát si mê
Đáng tiếc đoạn đường quá ngắn, không cho hắn thời gian để dư vị
“Lục Bình Xuyên ngươi thật lợi hại, ta nói một lần, ngươi liền nhớ đường rõ ràng như thế.” Trần Mạch Ninh chấm vào cánh tay hắn, nhắc nhở hắn xuống xe
Chỉ là nhiệt độ cơ thể người này rất cao, suốt đoạn đường dù có ngăn cách bởi quần áo vẫn làm tay nàng nóng lên
Giờ phút này ngón tay nàng chạm vào da thịt hắn, dường như càng nóng hơn
Nếu là mùa đông mà có một chiếc túi sưởi như vậy, thì tốt biết bao
Ánh mắt Lục Bình Xuyên dừng lại trên cánh tay mình, đầu ngón tay ngọc trắng nõn dừng lại trong chốc lát trên đó
Từ mảnh da thịt kia bắt đầu, ngọn lửa cháy bỏng lan tỏa đến toàn thân hắn
Muốn nàng chạm vào thử lại
Mạnh mẽ, để lại cho hắn chút gì đó
Cổ họng khẽ lăn, cảm giác ngứa ngáy theo mạch máu chạy khắp toàn thân, giống như kiến lửa gặm nhấm huyết nhục của hắn
Nàng ngây thơ nhếch má, ánh sáng sùng bái trong đôi mắt hạnh vẫn chưa thu lại, làn da giống như thạch đông còn trắng nõn hơn sữa bò hắn từng thấy
Hắn chật vật quay mặt đi, đè nén xuống cơn dục vọng bạo ngược đang dâng lên trong lòng
“Trần Mạch Ninh, trước mang theo ngươi đi ăn cơm.” Hắn tạm thời chỉ có thể nghĩ đến cách này để dỗ dành nàng
Trần Mạch Ninh hứng thú gật đầu, quán cơm quốc doanh quen thuộc đó nàng biết, nguyên chủ chỉ đi qua vài lần, nhưng nàng lại nhớ rất rõ
“Ngồi phía trước đi.” Ít nhất..
thay đổi tư thế sẽ dễ chịu hơn, đáng tiếc không thể cởi nửa trên áo khoác ra để lót ở trên đó cho nàng
Trần Mạch Ninh mông gần như muốn tan ra từng mảnh, cũng muốn đổi tư thế ngồi, nên không từ chối
Lục Bình Xuyên ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, mới dùng sức đạp chân, vận hành chiếc xe đạp
Cúi đầu xuống là mái tóc xoăn đáng yêu của nàng, lấp ló trong bím tóc là sợi tơ màu xanh da trời, rất hợp với chiếc váy của nàng
Nàng giống như một áng mây bỗng nhiên bay đến trong lòng hắn, lại cho phép hắn trong chốc lát ôm ấp một hồi
Mùi hoa đinh hương nhàn nhạt từ tóc nàng truyền đến, lẫn lộn với một loại hương hoa chưa từng ngửi qua
Khứu giác hấp dẫn lấy đại não hắn, khiến hắn trong chốc lát si mê
Đáng tiếc đoạn đường quá ngắn, không cho hắn thời gian để dư vị
“Lục Bình Xuyên ngươi thật lợi hại, ta nói một lần, ngươi liền nhớ đường rõ ràng như thế.” Trần Mạch Ninh chấm vào cánh tay hắn, nhắc nhở hắn xuống xe
Chỉ là nhiệt độ cơ thể người này rất cao, suốt đoạn đường dù có ngăn cách bởi quần áo vẫn làm tay nàng nóng lên
Giờ phút này ngón tay nàng chạm vào da thịt hắn, dường như càng nóng hơn
Nếu là mùa đông mà có một chiếc túi sưởi như vậy, thì tốt biết bao
Lục Bình Xuyên con mắt dừng lại trên cánh tay của mình, đầu ngón tay ngọc trắng nõn ở phía trên trong chốc lát dừng lại qua
Từ mảnh da thịt kia bắt đầu, ngọn lửa cháy bỏng lan tỏa đến toàn thân
Muốn nàng chạm vào thử lại
Mạnh mẽ, để lại cho hắn chút gì đó
Cổ họng khẽ lăn, cảm giác ngứa ngáy theo mạch máu chạy khắp toàn thân, giống như kiến lửa gặm nhấm huyết nhục của hắn
Nàng ngây thơ nhếch má, ánh sáng sùng bái trong đôi mắt hạnh còn chưa thu lại, làn da giống như thạch đông còn trắng nõn hơn sữa bò hắn từng thấy
Hắn chật vật quay mặt đi, đè nén xuống cơn dục vọng bạo ngược đang dâng lên trong lòng
Đem chiếc xe đạp khóa kỹ tại cửa, Trần Mạch Ninh đã nhảy tưng tưng hướng vào trong tiệm đi, bên cạnh còn quay đầu nói chuyện, “Lục Bình Xuyên, chúng ta gọi một phần sườn heo kho tàu, ta còn muốn một cái bánh bao.”
“Nghe theo ngươi.” Hắn liếc qua eo của nàng, váy là thiết kế thắt eo, chỗ đó không đủ một nắm tay, hắn chỉ cần mở bàn tay là có thể hoàn toàn khống chế
Quá gầy
Lục Bình Xuyên tìm một vị trí, “Ngươi ngồi nghỉ một lát đi, ta đi gọi món.” Trên bảng đen cạnh quầy thu ngân có viết những món ăn bán trong ngày, hắn trực tiếp đọc lên
“Sườn heo kho tàu một phần, thịt viên gà một phần, cá kho tàu cũng muốn một phần.” Người phụ nữ tuổi tác không còn nhỏ ở quầy thu ngân không chút khách khí nhắc nhở, “Đây nhưng là ba món mặn, ngươi nhìn thấy giá chưa?”
“Đều muốn, lại muốn một phần dưa chuột trộn, một phần cà chua trộn đường
Bánh bao và bánh bao thịt mỗi loại bốn cái.” Hắn không chút cảm xúc thêm vào hai món ăn nữa, đưa tiền và phiếu lương thực qua
“Tổng cộng 2 đồng 1 hào 8 xu, phiếu lương thực thô 8 lạng, phiếu lương thực nhỏ 4 lạng.” Tiền thừa được thuận tay ném lên quầy thu ngân
Lục Bình Xuyên cầm tiền dừng lại một chút, “Lại muốn một chai nước ngọt.”
“1 hào 5 xu.” Người phụ nữ ở quầy thu ngân lắc lắc đầu, lại là một kẻ phá gia chi tử, hai người mà gọi nhiều món ăn như vậy
Trần Mạch Ninh nhìn thấy chai nước ngọt đặt trước mắt nàng, giữa đôi mày hiện lên nụ cười, trong ký ức của nàng rất thích thú vị nước ngọt cam này
“Uống trước một ngụm nhỏ, lát nữa còn phải ăn cơm.” Lục Bình Xuyên giúp nàng mở nắp ra, còn không quên dặn dò nàng, sợ nàng giống như ăn kẹo, uống cạn một hơi
“Cảm ơn ngươi Lục Bình Xuyên
Ai, nếu ngươi có thể ở lại đội sản xuất Tào Dương mãi thì tốt biết bao.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Hắn không phải thanh niên trí thức, thân phận này chỉ là tạm thời, thời hạn hiệu lực 10 ngày
“Vậy thì ta nhất định sẽ cùng ngươi làm đối tượng.” Lời nói này chẳng khác nào một tiếng sấm sét, đánh thẳng vào trái tim Lục Bình Xuyên khiến nó nóng bỏng không thôi
Hắn dùng sức cắn miếng thịt mềm bên má, kéo lại chút lý trí ít ỏi còn sót lại
“Trần, Mạch, Ninh
Ai dạy ngươi nói chuyện như vậy!” Giọng hắn nghẹn lại
Làm sao có thể tùy tiện nói những lời đó với một người đàn ông chỉ mới gặp nhau hai ngày
“Không ai dạy ta, ta chỉ là nghĩ như vậy.” Nàng phải bảo vệ thân nhân, tốt hơn là..
tùy tiện tìm người, không bằng là hắn
Nàng bị một hệ thống thần kinh bệnh ném vào kênh xuyên nhanh, nếu không theo tiến trình nhiệm vụ, dự đoán sẽ bị tẩy sạch ký ức, ném đi làm nhiệm vụ khó khăn
Robot bạn trai đã giảng cho nàng rất nhiều chuyện cục xuyên nhanh, nơi đó có thể không có gì đạo lý tốt để giảng
“Ngươi hiểu ta sao
Biết bản tính ta thế nào sao
Nếu như ta là người xấu, lừa ngươi đi bán ngươi cũng không biết.” Lục Bình Xuyên lồng ngực không ngừng phập phồng vì tức giận, nhịn không được muốn kéo nàng lại mà đánh vào mông một trận thật mạnh
Các gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên
Người này,
Người này.....
Buổi chiều làm sao hắn có thể yên tâm rời đi được đây?