Diệp Xu không yên tâm về sự an toàn của Tô bà bà và Tô Nhược nhưng cũng không muốn để hai mẫu tử bọn họ phải mạo hiểm
Chính vì thế, nàng sẽ rời khỏi Dương Châu trước và lộ mặt để thu hút hỏa lực
Sau khi biết tin, Bách Hiểu Đường chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực để truy lùng nàng và lơi lỏng chuyện kiểm tra ở cổng thành
Đến lúc đó, mấy người Tô bà bà và Tô Nhược sẽ có thể thuận lợi ra khỏi thành rồi
Diệp Xu và Tống Thanh Từ trốn dưới vách ngầm của quan tài, phía trên còn đặt một cái xác chết nữa nên không cần cải trang
Ám vệ đều là người lạ mặt, chưa ai thấy bao giờ nên cũng không cần dịch dung, chỉ cần đổi từ mặc đồ đen sang mặc đồ tang màu trắng thôi
Bọn họ tẩm độc lên nhuyễn kiếm rồi giấu trong khăn tang để đề phòng trường hợp khẩn cấp
Những người còn lại, bao gồm cả Triệu Lăng sẽ đi cùng Tô bà bà và Tô Nhược đều ăn mặc như người bình thường, ở trong một quán trọ gần cổng thành
Tình hình bên đó vừa thay đổi, họ sẽ lập tức chớp lấy thời cơ và ra khỏi thành
Diệp Xu và Tống Thanh Từ nằm trong vách ngầm của quan tài, vì không gian nhỏ, hẹp nên họ chỉ có thể nằm sát vào nhau
Hai chóp mũi cách nhau không đến một tốn, họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau khá rõ ràng
Khi chiếc quan tài được nâng lên, nó đã lắc lư từ bên này sang bên kia, Diệp Xu cũng theo vậy mà lăn vào trong lòng Tống Thanh Từ
Tống Thanh Từ ôm Diệp Xu, nhắm mắt lại, nói là ước gì sau khi chết, bọn họ cũng có thể hợp táng như thế này
“Vớ vẩn
Không được nói vớ vẩn
Chúng ta vẫn còn trẻ, phải nên hưởng thụ…” Chiếc quan tại lại rung lắc khiến Diệp Xu phải dừng miệng để tập trung giữ thăng bằng
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ cứ nhìn mình chằm chằm, đến cả lông mi cũng sắp chọc vào mặt mình thì hỏi hắn nhìn mình làm gì
Tống Thanh Từ thản nhiên đáp: “Tiếc là nằm trong chiếc quan tài này không thể xoay người qua lại được rồi.” Nên mới khiến nàng không thể hưởng thụ được cái gì
”Có thể xoay người qua lại thì là cái giường rồi, sao còn là quan tài được nữa.” Diệp Xu cũng muốn được thoải mái xoay người lắm chứ
Diệp Xu cảm thán xong thì nghe thấy phía đối diện có tiếng cười phát ra
Diệp Xu tò mò không biết Tống Thanh Từ cười vấn đề gì, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn thì sống mũi của nàng sượt qua xương quai hàm của Tống Thanh Từ
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, vòng tay của Tống Thanh Từ đã siết chặt lấy eo Diệp Xu, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khác lạ
Diệp Xu đỏ mặt, tựa trán vào cằm của Tống Thanh Từ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bộ dạng ngoan ngoãn dựa vào hắn của nàng rất đáng yêu, giống như một con chim cút nhỏ yếu ớt khơi dậy ham muốn che chở của nam nhân
Bởi vì Diệp Xu luôn nằm nghiêng nên chỉ có chân một bên là tê, nàng hơi ghé chân hướng về phía trước rồi loạng choạng thả lỏng bên chân bị tê
“Diệp Xu!” Ánh mắt của Tống Thanh Từ nhất thời thay đổi, giọng hắn cũng trầm hẳn xuống, biểu thị mức cảnh báo rất cao
Bình thường đại ma đầu toàn gọi nàng là Xu Nhi hoặc mấy loại xưng hô khác tùy hoàn cảnh, cho dù trước khi chính thức bên nhau, đại ma đầu cũng chưa từng gọi thẳng tên của nàng ra như vậy, đây là lần đầu tiên
Diệp Xu nhận ra rằng vấn đề dường như đã trở nên khá nghiêm trọng nhưng nàng có làm gì đâu nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng chỉ dịch dịch chân… Chờ đã, hình như nàng đã làm điều khá là “đại nghịch bất đạo” rồi
Diệp Xu trừng to mắt, hiển nhiên là nàng đã cảm nhận được sự thay đổi nên lập tức lùi sát ra sau
Hiện tại, nàng chỉ mong sao mình mỏng được như một tờ giấy dán lên thành quan tài mà thôi
“Nàng cố ý!” Tống Thanh Từ nắm lấy cằm Diệp Xu, hai mắt hắn hiện ra ánh sáng như đang bùng cháy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]