Zombie Nhỏ Sợ Hãi Xã Hội Bị Bắt Ra Cửa

Chương 127: VƯƠNG GIẢ PHÁT LƯỢNG





Từ Phóng ôm con chó nhỏ, vẻ mặt hưng phấn
Người trẻ tuổi thích những thứ mới lạ, hơn nữa hắn vừa ra khỏi thành đã bị nhện bắt đi, cho nên vẫn luôn cẩn thận, bây giờ biết có một loại cây thú vị như vậy, hơn nữa An ca cũng nói loại cây này không nguy hiểm, không đi xem thì thật đáng tiếc
“Đến cũng đến rồi, gặp được cây có thú vị vậy, đi xem một chút đi.” Từ Phóng nhìn lão đại cầu xin, bình thường trong nhóm người họ chủ đạo là  Thẩm Tu Trạch, chỉ cần lão đại đồng ý là có thể đi
Bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của Từ Phóng, Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Lâm An: “Muốn đi xem một chút không?”
Lâm An rất muốn đi, cậu cũng muốn biết vấn đề vừa rồi của Ô Đóa, loại Cây Gương này có lẽ cả đời chỉ nhìn thấy một lần, bỏ lỡ hối hận cũng đã muộn
“Có nguy hiểm không?” Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Từ lời này, anh liền biết đối phương cũng muốn đi, nhìn cậu vừa cẩn thận vừa thấp thỏm hỏi thăm, ánh mắt Thẩm Tu Trạch trở nên dịu dàng: “Muốn đi thì đi, tôi cũng rất xem cái cây này trông như thế nào?”
Cuối cùng tất cả mọi người cùng đi, con chó nhỏ bị Từ Phóng ôm không chịu buông xuống, Tiểu Phúc chỉ có thể đi theo bên cạnh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn
Tiểu Phúc không biết đây là hạt giống, nhìn con chó này rất nghiêm túc, dường như rất thích nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ đi theo dấu chân của Tiểu Phúc, hôm qua trời mưa rất lớn, mặt đường ẩm ướt xốp, mỗi một bước chân đều chìm vào trong nước bùn
Lâm An mắc bệnh sạch sẽ, dù dùng màng nước bao bọc chính mình, cũng không chịu nổi cảnh tượng này
Cuối cùng Từ Phóng dùng dị năng, biến mặt đất bùn lầy thành khô ráo, họ mới có thể tiếp tục đi về phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dấu hoa mai in rõ ràng trên mặt đất, lần theo dấu chân Tiểu Phúc để lại, đi về phía trước xuyên qua khu rừng, khung cảnh trắng bạc hiện ra trước mắt mọi người
Tiểu Phúc đối với những cảnh sắc này không có cảm giác, nhưng những người khác đều mang vẻ mặt kinh ngạc, hồ nước yên tĩnh, đại thụ mộng mơ, hết thảy mọi thứ xung quanh đều không hợp với rừng rậm xanh biếc, phảng phất như đi vào một thế giới mới
Lần đầu tiên nhìn thấy cây màu trắng bạc, mọi người lập tức nhận ra đó là Cây Gương
Vòng qua hồ, thân cây bóng loáng của Cây Gương giống như một tấm gương hình trụ, ngay cả cành và lá rủ xuống trên cây cũng lấp lánh ánh sáng màu bạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy người nhìn nhau, nhưng nhưng không có ai tiến lên
Từ Phóng không kiềm chế được, trong nhóm  người hắn chỉ lớn tuổi hơn Ô Đóa, nhưng Ô Đóa mười mấy tuổi đã là một tiểu cô nương trầm ổn đáng tin cậy, hắn hai mươi mấy tuổi nhưng như một đứa trẻ chưa lớn, thấy những người khác không tiến lên phía trước, lập tức đưa con chó nhỏ trong tay cho Lâm An, chuẩn bị xung phong nhận việc làm anh hùng xuất trận
“Để em, em đi xem thử, có thể tạo ra có một đứa bé giống như em hay không.” Hắn xắn tay áo lên, bộ dạng quyết ăn thua đủ, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu đối với mọi người phía sau nói: “Nếu như cái cây này thật sự có thể bắt chước tôi khi còn bé, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là vương giả phát lượng.”
(*发量王者 Vương giả phát lượng: người nhiều tóc được làm đại diện cho các nhãn hàng liên quan về tóc hay còn gọi vua của tóc.)
Hắn chậm rãi tiến lên, trước tiên nhìn nhìn chung quanh một chút, mới tiếp tục đi tiếp, sau khi trải qua nhiều chuyện, lòng cảnh giác đã cao hơn nhiều so với lúc mới rời khỏi thành Sở Hi, cho dù đồng đội đều ở phía sau, nhưng hắn cũng không thể lơi là mất cảnh giác
Trên thân cây của Cây Gương từ từ chiếu ra hình dáng của Từ Phóng, đợi đến khi toàn bộ con người của hắn hoàn toàn xuất hiện trên mặt gương của cây, trên cành cây rủ xuống lập tức bắt đầu quá trình đơm hoa kết quả.Chỉ có điều lần này quả màu trắng bạc lớn hơn nhiều so với quả của chó con nhỏ xuất hiện trước đó
Trước chỉ có kích thước bằng nắm tay, bây giờ lại giống như một quả dưa hấu nặng trịch, cành không chịu nổi gánh nặng, kết quả trong quá trình đã rơi xuống mặt đất— một quả có đường kính 30 cm
Bất kể Từ Phóng đang ở khoảng cách gần nhất, hay những người khác ở cách đó không xa, đều tò mò nhìn chằm chằm trái cây trên mặt đất
Quả màu trắng bạc nứt ra ở giữa, lộ ra em bé trắng nõn mềm mại bên trong
“Ôi đệch
Mẹ ơi!” Mặc dù biết cái cây này sẽ mô phỏng ra hình dáng của con non, nhưng cái này cũng quá giống đi, Từ Phóng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm đứa bé trong quả, y chang hình chụp của hắn lúc nhỏ
Giống nhau đến mức có chút quỷ dị
Mấy người đằng sau nhìn không rõ lắm, Âu Dương Đông thấy Từ Phóng vẫn nhìn chằm chằm đứa bé trong quả, lòng hiếu kỳ cũng sắp tràn ra
Thấy không có nguy hiểm, hắn tiến lên vài bước, muốn nhìn xem bên trong trái cây rốt cuộc có thứ gì
Khi hắn tiến lên nhìn thấy rõ đứa bé trong quả, lập tức cười ha hả, cười đến đứng cũng không thẳng nổi, run rẩy chỉ vào đứa bé rồi lại chỉ vào đầu Từ Phóng, cười đến nói không ra lời, cuối cùng quỳ trên mặt đất nện thùm thụp
“Buồn cười như vậy sao?” Từ Phóng cạn lời, cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy đứa bé sơ sinh đang trần truồng, sau đó vụng về ôm lấy đứa bé
Những người khác nhìn Âu Dương Đông cười nắc nẻ cũng rất tò mò đứa bé kia rốt cuộc trông như thế nào
Sau khi Từ Phóng bế đứa bé lên, mấy người còn lại mở to mắt nhìn đứa bé có đôi mắt tương tự như Từ Phóng, sau đó liên tiếp cười ra tiếng
Ngay cả Lâm An cũng không ngoại lệ, cậu kỳ thật không muốn cười, nhưng nhìn đứa bé kia thật sự nhịn không được, chỉ có thể cắn môi dưới nghẹn cười, ý cười trong mắt lại không cách nào che giấu
Thẩm Tu Trạch từng thấy bộ dạng trước kia của Từ Phóng, cũng đoán được đứa bé sẽ ra sao, nhưng nhìn bộ dạng muốn cười nhưng lại liều mạng nín của Lâm An, trong mắt cũng lộ ra ý cười
Từ Phóng bị mọi người cười đến nóng cả mặt, hừ một tiếng ôm đứa bé đứng sang một bên
Đứa bé trong lòng hắn quấn một cái áo khoác lớn nhìn  bề ngoài cũng chỉ là một đứa bé rất bình thường, nhưng hấp dẫn sự chú ý nhất chính là— đứa bé này lại có đầu bom nổ tung, lượng tóc cực kỳ nhiều, hơn nữa mức độ cuộn tự nhiên quả thực khiến người ta thán phục
Đứa bé đầu nổ tung ngơ ngác nhìn mọi người, gương mặt vốn bình thường nhưng cộng thêm quả đầu chôm chôm trở nên rất đáng yêu
Đúng là vương giả phát lượng thật mà
Lúc trước Từ Phóng nói tóc mình chải quá nhiều phiền phức mới cạo thành đầu trọc, thì ra là thật
Nhìn quen cái đầu trọc của hắn, mọi người thậm chí không nghĩ ra bây giờ Từ Phóng để tóc sẽ trông như thế nào, bây giờ nhìn đứa bé có thể tưởng tượng ra được
Âu Dương Đông bởi vì đứng vào quá gần, cũng bị mặt gương của thân cây bắt được, lại ra một em bé cỡ lớn
Bây giờ đến lượt hắn không cười nổi nữa, ôm đứa bé giống như người đàn ông lốp xe Michelin, giống hệt vẻ mặt trống rỗng của Từ Phóng
(*Lốp xe Michelin: đầu nhỏ chân tay bụng to phệ
Há há,cụ thể gg để tận mắt nhìn thấy.)
Hắn cũng dùng áo của mình bọc đứa bé lại, sau đó lặng lẽ đứng bên cạnh Từ Phóng, tiếp nhận sự cười nhạo của mọi người
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android)
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.