Zombie Nhỏ Sợ Hãi Xã Hội Bị Bắt Ra Cửa

Chương 167: BƯỚC VÀO SA MẠC




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Tuy rằng đã giết rất nhiều tang thi, nhưng bọn họ vẫn duy trì sơ tâm ban đầu, dùng phương thức của mình đến chăm sóc bạn đồng hành
Đã sắp đi ra khỏi rừng rậm rồi, sau khi ra khỏi thành Ô Mạc Tư, mỗi lần gặp được nguồn nước, Thẩm Tu Trạch sẽ bảo Ô Đóa thu thập nguồn nước cất vào không gian, hiện tại bọn họ lại gặp một con sông, Ô Đóa thuần thục ngồi xổm bên bờ sông lấy nước
Hôm nay đến phiên Lâm An nhìn trông chừng Ô bà bà, cậu không giống Thẩm Tu Trạch như vậy bất động thanh sắc, cũng không giống  Âu Dương Đông miệng lưỡi trơn tru dính bên cạnh Ô bà bà chọc cho bà vui vẻ, lại càng không giống Từ Phóng như vậy mặt dày, cho nên mỗi lần đến phiên cậu, Lâm An sẽ đi theo phía sau Ô bà bà , giống như một cái đuôi nhỏ
Mà phía sau cậu còn có Tiểu Phúc đi theo
Tình trạng của Ô bà bà hai ngày nay rất tốt, bà không nhầm lẫn nữa, nhưng nhìn hai cái đuôi nhỏ sau lưng, bà có chút không nói nên lời
Không có việc gì làm à
Tại sao phải luôn đi theo bà chứ
Bà dừng Lâm An liền dừng, bà đi Lâm An cũng đi, muốn đi bờ sông góc áo liền bị túm lấy, muốn đi tuần tra góc áo cũng bị túm lại
Mấu chốt là mỗi lần Lâm An đều mang vẻ mặt vô tội, bà muốn nổi giận cũng không có chỗ phát
Cuối cùng hung tợn mà xoa bóp Lâm An khuôn mặt phát tiết
Lâm An cũng rất ngoan ngoãn, không hề phản kháng
Chỉ có Tiểu Phúc ở dưới chân đi tới đi lui, bộ dạng muốn hỗ trợ nhưng không biết làm như thế nào
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Ô bà bà thường xuyên gặp phải vấn đề nhưng nhìn chung vẫn có thể ứng phó được, cộng thêm mỗi ngày đều có người trông chừng nên cũng không có vấn đề gì lớn
Họ hiện đã đi ra khỏi khu rừng, thảm thực vật xung quanh ngày càng ít
Ban đầu, đám người Từ Phóng nghĩ rằng sau khi rời khỏi khu rừng, môi trường sẽ giống như xung quanh thành Sở Hi, tuy nhiên càng đi về phía trước lại càng hoang vắng
Nếu Thẩm Tu Trạch khẳng định đây là con đường đúng thì bọn họ cho rằng đã đi sai đường
Cuối cùng, xung quanh không có cây cối, tất cả những gì họ có thể nhìn thấy là cát vàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Họ bước vào sa mạc
Hơn nữa thời tiết càng ngày càng nóng, mấy người đến từ thành Sở Hi không thích ứng hoàn cảnh nơi này
Thành Sở Hi bốn mùa rõ ràng, mùa hè cho dù nóng hơn nữa cũng không nóng được cỡ này, hiện tại bọn họ cảm giác mình như sắp được nướng chín rồi
Từ Phóng phơi nắng đen, đỉnh đầu đen như than, người cũng xạm đen thui
Âu Dương Đông di truyền làn da trắng từ mẹ, nhưng phơi nắng từ trắng biến thành da đỏ, hơn nữa người gầy đi một vòng lớn
Thẩm Tu Trạch khá hơn một chút, lúc trước anh từng đi qua cung đường này, cho nên còn có thể thích ứng với nhiệt độ, màu da cũng chỉ là đen đi một tông, tổng thể biến hóa không lớn
Ô Đóa với Ô bà bà đều quấn vải che kín chỗ da lộ ra, con đường ở đây quả thực vô cùng dày vò
Tiểu Phúc lè lưỡi, nó mặc dù lông ngắn, nhưng da lông tản nhiệt chậm, nhìn qua cũng nóng muốn chết
Sa mạc vàng óng ánh vô biên, không chỉ là dưới chân nông sâu không đồng nhất, đi lại khó khăn, không biết điểm cuối là bao xa— cực kì tiêu hao kiên nhẫn
Thẩm Tu Trạch đi ở phía trước xác định phương hướng, làm người thám hiểm, năng lực phân biệt phương hướng của họ cực kỳ mạnh, sau khi xác định được vị trí, quay đầu vừa mới chuẩn bị nói cho những người còn lại, liền phát hiện nhóm người cách anh rất xa, hơn nữa bọn họ bao vây Lâm An, giống như là đang bảo vệ cậu vậy
Mặc dù chứng sợ hãi xã hội của Lâm An không quá nghiêm trọng khi đối mặt với những người  trong nhóm, nhưng khi bị vây quanh còn nhìn cậu nở nụ cười quỷ dị, Lâm An vẫn không thích ứng được, nhìn về phía Thẩm Tu Trạch phát ra tín hiệu cầu cứu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu không tiện nói với mọi người rằng đừng bao quanh mình nữa, nếu nói ra cậu cảm thấy lời này sẽ tổn thương đến họ, cho nên chỉ có thể nhờ Thẩm Tu Trạch — người có vẻ ngoài hung dữ nhất, giúp những người còn lại cách xa cậu một chút
Thẩm Tu Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm An đang cầu cứu, bản thân anh đối với chuyện nhóm người này tụ tập xung quanh Lâm An cũng rất không thích, cũng không phải lúc nguy hiểm vây quanh Lâm An làm gì
Hơn nữa cái tên Từ Phóng kia mắc mớ gì cười đến nhộn nhạo như thế
Âu Dương Đông sao mỗi một bước đều liếc mắt nhìn Lâm An một cái
Rõ ràng cách đây không lâu hai tên gia hoả này khác gì củ cải héo phơi ngoài nắng đâu
“Hai cậu đang làm gì vậy?” Thẩm Tu Trạch đổ giấm ánh mắt sắc bén nhìn Từ Phóng với Âu Dương Đông
Anh tự động xem nhẹ Ô Đóa cùng Ô bà bà, hai người này, một người chưa thành niên, một người bảy mươi, không đáng ghen, lòng dạ anh không hẹp hòi như vậy
Thường ngày khi nhìn thấy ánh mắt này lão đại, bọn hắn đã sớm chạy, tuyệt đối sẽ không dính vào rắc rối, nhưng hiện tại không được
Bởi vì..vì bọn họ phát hiện trên người Lâm An băng băng lành lạnh, một mặt do cậu là zombie, mặt khác cậu lại là dị năng hệ thuỷ vì vậy hiện tại Lâm An vẫn đang duy trì màng nước quanh người, cho nên vừa lại gần cậu liền có thể cảm nhận được sự mát mẻ
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, ở nơi khô nóng thiếu độ ẩm, Lâm An quả thực thần khí tránh nóng, nếu không phải Lâm An có tính khiết phích, bọn họ sớm đã dính lên người cậu rồi
Sau khi phát hiện ra chuyện này, nhóm người liền chung một suy nghĩ — đi gần Lâm An đánh chết cũng không đi
Thẩm Tu Trạch thấy bọn hắn tránh đi tầm mắt, tỏ vẻ áy náy nhưng quyết tâm không rời đi, nhướng mày, đi về phía bọn họ, nhưng còn chưa đi tới đám người Từ Phóng đã hoảng sợ hô to đừng tới đây
Thẩm Tu Trạch:??? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Trước đây em không có chú ý tới, người lão đại nóng quá.” Từ Phóng cảm thấy lão đại vừa tới gần, một cỗ nhiệt độ cuồn cuộn ập vào mặt
Cho dù tôn kính lão đại, nhưng mà loại thời điểm này hắn vẫn muốn nổi loạn một chút xíu xiu
Thẩm Tu Trạch cúi đầu nhìn, anh ngược lại không có cảm giác được thân thể mình có biến hóa, bởi vì anh thuộc dị năng hệ hoả cho nên đối với loại thời này thích ứng rất nhanh, căn bản không có cảm giác được mình nóng đến mức nào
“Xung quanh đây có cát lún, mấy người vây quanh dễ xảy ra vấn đề, nếu cùng lún vào cát lún, tôi cũng mặc kệ.”Thẩm Tu Trạch thản nhiên nói
“Cát lún
Cát lút thì sao?” Từ Phóng chưa từng nghe qua từ này, từ nhỏ hắn sống ở thành Sở Hi, lại không đọc được bao nhiêu sách, rất nhiều thứ đều từ miệng lão đại mà biết
Người khác ngược lại đều biết,  Âu Dương Đông nhìn sa mạc xung quanh, thấy mọi thứ đều giống nhau
Làm sao có thể biết được nơi nào có cát lún
Lâm An thấy Từ Phóng không biết, cố tình giải thích giúp đối phương: “Cát lún là cát có thể chảy, một số sa mạc có thể có lỗ hổng, khi nền móng không ổn định, người rất dễ bị lún xuống.”
Từ Phóng chưa từng thấy thứ này, cho dù nghe Lâm An giải thích, cũng rất thoải mái đáp: “Rơi vào thì đi ra thôi.”
Đúng là ngu ngục, nếu nhẹ nhàng như vậy, lão đại còn cố ý nhắc nhở sao?  Âu Dương Đông trợn trắng mắt
Ô Đóa im lặng không lên tiếng, bất quá cũng bắt đầu chú ý dưới chân mình
“Vị trí cụ thể đã không thể tìm kiếm được nữa, mà đó lúc tôi đi qua nơi này, quả thật có một số đồng đội bị mắc kẹt dưới cát không ra được.” Thẩm Tu Trạch nói
Nghe xong mọi người cách xa nhau một chút, để tránh tình trạng gặp phải cát lún toàn quân bị diệt, Lâm An cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, chỉ cần mọi người không quá ở gần cậu quá, cậu vẫn có thể tiếp nhận được
 
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android)
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.