Zombie Nhỏ Sợ Hãi Xã Hội Bị Bắt Ra Cửa

Chương 187: ZOMBIE NHỎ MỞ NGÂN PHIẾU KHỐNG





Cô bé này cũng là một con tang thi
Mà lại là một con tang thi có mùi thối rữa nồng nặc
Cô bé nhìn thấy Lâm An chạy mất, sửng sốt vài giây, sau đó đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi, giọng điệu từ giọng trẻ con trong trẻo chuyển sang bén nhọn: “Anh ơi, anh ơi!”
Cô bắt đầu chạy bằng hai chân ngắn, nhưng nhận thấy mình không thể bắt kịp nên dùng một tư thế không thể tưởng tượng nổi đuổi theo — vai, đùi tạo thành một góc vuông giống như một con nhện bốn chân, trông cực kỳ quỷ dị
Con thỏ bông nắm trong tay kéo lê trên mặt đất, chạy rất nhanh, không bao lâu đã đuổi theo Lâm An
Gương mặt cô bé dữ tợn bò tới gần Lâm An, há miệng hàm răng bén nhọn muốn xơi cậu — khoảnh khắc tiếp theo nó đã bị đóng băng
Nhưng khi Lâm An xoay người lại nhìn bên trong khối băng không có gì cả
Cậu rõ ràng đã đóng băng con tang thi này rồi sao lại không thấy tăm hơi đâu cả
Cuối cùng Lâm An cũng ngửi thấy trong không khí có một loại mùi hôi thối khác, chính là cái mùi mà trước khi tiến vào Sa Khâu mọi người đã xịt, rất khó ngửi nhưng nhờ vậy mà phân biệt được đồng đội
Cậu đi theo mùi thối, rốt cuộc cũng nhìn thấy đồng đội của mình
Hoá ra họ cách nhau không xa lắm, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của bọn họ, Lâm An lâm vào trầm mặc
Âu Dương Đông ôm một mô hình kim loại hình người cố định trên mặt đất, khóc gọi mẹ, giọng nghẹn ngào bi thương, nước mắt giàn dụa, từ khi rời khỏi thành Sơ Hi cậu chưa từng thấy đối phương khóc thảm thiết như vậy
Mà Từ Phóng cách Âu Dương Đông hai mét, quơ một nắm cát dưới đất, cười hí hí, nói mình phát tài, rồi ném đống cát lên trời, một phần đất cát rơi vào trên người Từ Phóng, một phần khác rơi vào trên người Âu Dương Đông gần đó
Hai người họ nhìn như lăn lộn trong cát, dơ hầy
Lâm An gọi vài tiếng, nhưng hai người đều đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không nghe được thanh âm khác
Đi sang bên cạnh — Ô Đoá yên lặng ngồi trên ghế, bên cạnh còn có một cái ghế nhỏ, trước mặt  còn có một đống lớn nồi niêu xoong chảo, những thứ kia đều rất quen mắt, là bọn họ thường dùng để ăn cơm
Ô Đóa đặt những thứ này ngay ngắn trên mặt đất, đột nhiên cầm một cái chén rỗng ở đằng sau rồi đút cho không khí ở trên ghế bên cạnh: “Bà nội, a~há miệng ra nào!”
So với hai người một khóc lớn một cười to, Ô Đóa có vẻ đặc biệt bình tĩnh, nhưng cô cũng không nghe thấy thanh âm bên ngoài
Người cuối cùng chính là Thẩm Tú Trạch, đứng trong sương trắng, vẻ mặt cảnh giác, nắm chặt con đao trong tay
Lâm An có chút do dự, những người khác đều đang chìm trong  ảo giác
Cậu không biết Thẩm Tu Trạch có khi nào cũng như thế không
Lâm An nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thẩm Tu Trạch?”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của đối phương liền nhìn qua, nhìn Lâm An từ trên xuống dưới sau đó sải bước đi về phía cậu
Thật tốt quá, xem ra có mình Thẩm Tu Trạch không trúng chiêu
“Vừa rồi có một tang thi, là một cô bé, tôi nghĩ ảo giác của mọi người có thể là do nó gây ra
Chắc nó giống với Ô bà bà đều là có dị năng hệ tinh thần, nhưng mà tôi không biết làm sao để giải trừ ảo giác cả.” Lâm An lập tức nói suy đoán của mình cho Thẩm Tu Trạch nghe
Thẩm Tu Trạch không đáp lại, mà bước nhanh tới chỗ Lâm An, nhìn kỹ cậu sau đó đưa tay muốn nắm lấy tay cậu, kết quả Lâm An phản ứng nhạy bén lập tức nhảy lùi lại phía sau một bước
“Không..không..không, hôm nay không được.” bình thường Lâm An cũng không bài xích tiếp xúc với Thẩm Tu Trạch nhưng hôm nay thật sự không được, ai cũng không thể tới gần cậu
Hành động này khiến Thẩm Tu Trạch bất mãn, anh nhíu mày, không vui nói: “Em trốn cái gì
Nơi này rất nguy hiểm, tôi đưa em rời khỏi đây trước.”
“Vậy những người khác thì sao?”
Thẩm Tu Trạch nhướng mày: “Những người khác
Ở đây chỉ có hai chúng ta.”
“Hí hí hí, phát tài rồi, tôi phát tài rồi.”
“Mẹ ơi, cuối cùng con cũng gặp lại mẹ rồi, hức hức hức.”
“Bà nội, ăn thêm một miếng nữa đi.”
Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng cho ăn vẫn đang vẫn văng vẳng 360 độ bên tai anh, mà Thẩm Tu Trạch lại nói ở đây không còn ai khác
Lâm An im lặng, cẩn thận hỏi: “Anh còn nhớ Từ Phóng, Âu Dương Đông với Ô Đóa là ai không
Tôi là ai anh biết không?”
Thẩm Tu Trạch còn đang nhìn tay Lâm An, hai đầu chân mày tràn đầy vẻ buồn bực do không nắm được tay, nghe vậy thờ ơ nói: “Những người em nói là ai, tôi không biết, em tên là Lâm An, là của tôi…là trúc mã của tôi, chúng ta cùng nhau lớn lên.”
Thẩm Tu Trạch thậm chí còn gật đầu: “Đúng, chính là như vậy.”
Cái gì thanh mai trúc mã, bọn họ rõ ràng quen biết còn chưa tới một năm, ây da Thẩm Tu Trạch  cũng trúng chiêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm An có chút tuyệt vọng, tất cả mọi người lâm vào ảo giác, hiện tại chỉ còn mình cậu có thể cứu mọi người, nhưng cậu cũng không biết nên làm sao cả
Đúng rồi, bạn nhỏ kia, nếu như bắt được cô bé đó, mọi người có thể khôi phục bình thường
Người khác đều đắm chìm trong thế giới của mình, chỉ có Thẩm Tu Trạch còn có thể nói chuyện, Lâm An vội vã nói với đối phương: “Thẩm Tu Trạch, chúng ta cùng đi tìm con tang thi nhỏ kia, được không.”
Thẩm Tu Trạch cầm dao, cười lạnh một tiếng: “Zombie nhỏ không phải là em sao
Muốn chạy?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lâm An: “Ý tôi nói là cô bé kia kìa, tôi không muốn chạy, anh còn nhớ tôi là zombie à?”
Thẩm Tu Trạch híp mắt nhìn chằm chằm Lâm An một hồi, mới miễn cưỡng tin tưởng cậu sẽ không chạy trốn: “Nếu dám chạy, tôi sẽ nhốt em lại
Còn nữa, tôi là nhà thám hiểm không phải nhà từ thiện, muốn tôi làm việc không phải nên trả giá chút ư?”
Lâm An sốt ruột, họ ở đây thời gian càng lâu càng nguy hiểm
Ai ngờ được Thẩm Tu Trạch sau khi rơi vào ảo giác lại kỳ quái như thế, nói cũng nhiều nhưng hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ có thể phá giải hiểm cảnh này
“Có thể trước cứu người trước không
Chờ tất cả mọi người khôi phục, anh muốn cái gì tôi liền cho anh cái đó.” Lâm An cũng có chút nhanh trí, không cần thầy dạy cũng biết mở ngân phiếu khống
Sau khi hồi phục, Thẩm Tu Trạch chắc chắn sẽ không đòi thù lao gì nữa
Ấy thế mà  lừa gạt Thẩm Tu Trạch hiện tại không thành vấn đề, đối phương quả nhiên đồng ý
Lâm An ngửi ngửi chung quanh, sương mù màu trắng ảnh hưởng đến khứu giác với thính giác của cậu, chỉ đến gần cậu mới ngửi được mùi của người khác hoặc mùi tang thi
Rõ ràng trên người đồng đội  mang theo mùi thúi không chịu được nhưng ở trong làn sương trắng xoá này cậu cũng phải đến gần mới ngửi thấy
Rất nhanh, Lâm An đã ngửi thấy mùi hôi thối, lập tức dẫn theo Thẩm Tu Trạch đi về phía cô bé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô bé quả nhiên cũng ở gần đó, bạn nhỏ đã trở lại với vẻ ngoài dễ thương lúc trước đang chơi với con búp bê thỏ trên tay, bộ dạng ngây thơ thuần khiết hoàn toàn không nhìn ra tư thế vặn vẹo lúc nãy
Thẩm Tu Trạch nhấc đao lên, hỏi Lâm An: “Muốn giết nó?”
Lâm An gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhận được câu trả lời của cậu, Thẩm Tu Trạch cầm dao đi về phía cô bé, lưỡi dao sắc bén lóa hàn quang lạnh lẽo xuyên qua người
Cô bé cuối cùng cũng sợ hãi, hét lên kêu cứu mạng, còn chưa kịp chạy trốn, cổ đã bị lưỡi dao xẹt qua
Thẩm Tu Trạch cau mày, anh không chém trúng xác thật
Bóng dáng của cô bé cũng tan biến trong sương mù
Lâm An chạy tới, nhìn mặt đất trống rỗng, quả nhiên bọn họ chỉ nhìn thấy ảo ảnh của cô bé: “Chắc là ở ngay xung quanh, tôi còn có thể ngửi thấy mùi trên người nó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android)
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.