Trong phòng không khí yên tĩnh ấm áp, bữa tối làm xong, Thẩm Tu Trạch cũng vừa trở về Họ đã tìm được thợ đóng thuyền, hơn nữa nhà của người đó có một con thuyền chưa hoàn thiện, chỉ cần tìm đủ vật liệu còn lại, khoảng một tuần là có thể hoàn thành Mà các vật liệu đó, hai người cũng đã tìm được ở chợ trong thành, đã gửi cho thợ đóng thuyền, tiếp theo chỉ cần đợi thêm một tuần, họ có thể xuất phát “Hai người một xu cũng tốn vật tư cũng không thiếu một món?” Từ Phóng vừa bưng một dĩa món ăn ra Âu Dương Đông nghe vậy, đắc ý nói: “Chúng tôi không cần dùng vật tư trong không gian, những người đó chủ yếu cần thức ăn, tôi cứ lấy hạt giống ra rồi thúc sinh trưởng ra một đống rau củ quả Ai nấy đều ngạc nhiên, mọi người có biết chúng tôi dùng gì để đổi thuyền ở chỗ thuyền trưởng không?”
Lâm An tò mò: “Đổi bằng gì?”
Âu Dương Đông giơ hai ngón tay lên: “Hai kg dâu tây.”
(* 2kg ở trung của =1 kg ở mình nha)
“Hai kg dâu tây có thể đổi được một cái thuyền?” Từ Phóng cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy Thẩm Tu Trạch lấy cơm từ nồi ra: “Ngay cả trước khi tận thế đến, số người ở thành Băng Tuyết có thể ăn dâu tây cũng rất hiếm, vì loại trái cây này khó bảo quản lâu dài Chỉ có ở thành Sơ Hi mới được trồng nhiều, những nơi khác một do điều kiện địa lý, hai thì không thể trồng, hoặc chỉ trồng các loại trái cây dễ bảo quản.”
Đặc biệt trong tình hình hiện nay, muốn ăn trái cây gần như là không thể Từ Phóng nhìn Âu Dương Đông đang khoe khoang, không kìm được mà lên tiếng châm chọc: “Good job bây bê, tôi thay mặt tổ quốc ghi công cho ông, sau này sẽ đãi ông ăn cơm bùn nhão do tôi phát minh và chế biến.”
“Xì Ai thèm ăn thứ đó chứ.”
Cuối cùng nghe được một tin tốt, tìm được thuyền có nghĩa là họ có thể sớm trở về thành Bạch Trạch cũng có nghĩa có thể sớm chữa trị cho Ô bà bà Nghe được tin này tâm trạng căng thẳng của họ trong nhiều ngày qua mới được thả lỏng một chút Đang vui vẻ ăn cơm — có người gõ cửa Từ Phóng chạy vọt đến mở cửa, kết quả vừa mở ra lại không thấy ai ngoài cửa “Ủa Người đâu?”
Từ Phóng đầy dấu chấm hỏi, đang nghĩ có phải là trò đùa của ai đó thì nghe thấy một giọng nói nhút nhát “Chú ơi?”
Âm thanh ở dưới, hắn cúi đầu nhìn, thấy một đứa trẻ Cậu bé khoảng bốn năm tuổi, đang ôm một cái nạng cao hơn cả mình, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ bảo cháu mang cái này đến.”
Từ Phóng hạ giọng: “Mang cái gì đến?”
Cậu bé hít mũi: “Mẹ nói, chú cho rất nhiều đồ ăn mà nhà không có gì hữu ích, chỉ có cái nạng này để bà dùng.”
Nạng Không biết tại sao lại mang nạng đến, nhưng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bị lạnh đến đỏ cả tai và má, hắn mủi lòng cho cậu bé vào trong nhà.
Khi thấy Từ Phóng dẫn một đứa trẻ vào, mọi người đều đặt chén xuống, nhìn cậu bé với vẻ nghi ngờ Chỉ có Lâm An cúi đầu, dùng tóc che mắt, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình Chỉ cần có người lạ, Lâm An đều cảm thấy không thoải mái Ô Đóa: “Đây là con của nhà ai?”
Thẩm Tu Trạch nhìn những lọn tóc vàng nhạt của đứa trẻ, đoán được: “Mẹ của cháu có phải là Jenny không?”
Cậu bé gật đầu rồi đưa cái gậy về phía trước: “Mẹ nói, mang nhiều đồ ăn, nhà cháu không có thứ gì hữu ích khác, nên đưa gậy cho bà nội dùng.”
Dù trông nhỏ, nhưng cậu bé nói chuyện rất có trật tự, cũng rất rõ ràng Ô bà bà ngồi trước bàn ăn nhưng không ăn vì bà nói mình đã ăn rồi Việc này thường xuyên xảy ra trong mấy ngày gần đây, giờ ăn cơm thì bà lại nói đã ăn, đến lúc xong rồi lại bảo muốn ăn cơm, Ô Đóa đành phải để dành một phần, đợi mọi người ăn xong rồi mới bắt đầu dụ dỗ bà ăn Nghe được cái nạng là dành cho mình, Ô bà bà ngẩng đầu nhìn một cái, hừ một tiếng: “Tôi biết các người không có ý tốt mà, chân tôi không bị què.”
Khoảng thời gian này, bà hơi dễ nổi cáu, luôn nghi ngờ mọi người có ý định hại mình hên ai nấy cũng quen rồi Nhưng cậu bé ôm cái gậy, nước mắt rơi tí tách Ô Đóa lập tức đứng dậy cầm lấy cái nạng: “Xin lỗi em, bà nội bị bệnh, không phải cố tình làm em sợ đâu, để chị cất cảm ơn em nhé.”
Cậu bé rất ngoan, gật đầu đưa cái gậy cho chị gái trước mặt Lúc này Ô Đóa mới nhận ra, cậu bé rất gầy, má không có chút thịt, tay cũng đầy vết nứt vì lạnh, trông rất tội nghiệp Hơn nữa vì đột ngột vào nhà ấm, tay của cậu bé bắt đầu ngứa, cậu bé lén gãi vài cái thì tay chảy máu, trông còn thê thảm hơn, khi phát hiện chị gái đang nhìn tay mình, cậu vội vàng đưa tay ra sau lưng Ô Đóa im lặng một lúc, đặt cái nạng sang một bên rồi dẫn cậu bé đến chỗ khác để bôi thuốc cho tay với tai của cậu bé Sau đó biết cậu bé chưa ăn cơm, Ô Đóa còn múc một bát cơm cho cậu bé, cậu bé còn biết từ chối, nhưng đôi mắt to trên gương mặt không có chút thịt lại không nỡ rời khỏi bát cơm “Ăn đi ăn đi, ăn no thì sẽ cao lớn hơn.” Từ Phóng xoa đầu cậu bé Âu Dương Đông cũng lấy ra vài quả dâu tây còn lại cho cậu bé: “Bạn tên gì?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Dạ chú, cháu tên là Nick.” Cậu bé nhận dâu tây một cách trân trọng, dù chưa thấy qua, nhưng ngửi thấy mùi thơm ngọt từ dâu tây, cậu cũng biết đó là món ngon, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương Đông: “Chú ơi, cháu có thể mang cái này về nhà cho mẹ ăn thử không?”
Điều này chạm vào điểm yếu của Âu Dương Đông, hắn chớp mắt hơi đỏ hoe nhẹ giọng nói: “Cháu cứ ăn đi, ăn xong còn có cái khác [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chú không có cơ hội phụng dưỡng mẹ mình Mẹ cháu vất vả lắm, cháu phải hiểu thảo với bà ấy đó.”
Nick gật đầu, ngồi lên cái ghế Từ Phóng kê cao, ngoan ngoãn ăn cơm, cậu bé đã ăn hết một quả dâu tây, chưa bao giờ ăn loại trái cây này, Nick lập tức thích hương vị chua chua ngọt ngọt của dâu tây, nhất định phải mang phần còn lại về nhà cho mẹ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cuối cùng, cùng với cơm và một số món ăn còn lại, cũng như trái cây được Âu Dương Đông kích thích, cộng thuốc chữa vết phồng rộp, tất cả được cho vào một cái ba lô nhỏ, để Nick mang về nhà.
Khi Nick sắp ở lại ăn cơm, Lâm An đã lén lút dẫn Tiểu Phúc lên tầng hai, không lâu sau Thẩm Tu Trạch cũng lên Hai người đứng trên ban công nhỏ ở tầng hai, nhìn Nick vẫy tay chào tạm biệt mọi người, rồi mang cái cặp sách nhỏ đi vào ngôi nhà bên cạnh, nơi không có ánh sáng, hoàn toàn yên tĩnh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngoài trời rất lạnh, nước đóng băng, nhưng Lâm An và Thẩm Tu Trạch không sợ lạnh, đứng trên ban công ngắm gió.
Ở dưới lầu, vài người vẫn đang bàn tán về Nick, họ cảm thấy cậu bé này rất ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức người khác thấy đau lòng Mới bốn tuổi, đang ở trong độ tuổi người ghét chó ngại nhưng Nick đã trải nghiệm sự tàn khốc của xã hội, ngày nào cũng đói bụng nhưng khi thấy đồ ăn vẫn nghĩ đến mẹ, bị lạnh cóng cũng không kêu một tiếng Quả thật là một đứa trẻ ngoan mà.
Mẹ của cậu bé cũng không dễ dàng gì, tận thế không có dị năng, một mình phải chăm sóc nuôi dưỡng một đứa nhỏ như vậy, thật sự rất khó khăn.
Lâm An lắng nghe chăm chú, cậu cũng thấy Nick rất tốt, nhưng không biết nên làm thế nào để giao tiếp với đứa trẻ, nếu xuống dưới sẽ rất xấu hổ Thẩm Tu Trạch khẽ hừ một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm An quay đầu lại hỏi.
“Hy vọng vài ngày nữa họ vẫn có thể nói như vậy.”
Lâm An chớp mắt: “Anh đang nói Nick không chỉ đến đây một lần sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android) Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.