Zombie Nhỏ Sợ Hãi Xã Hội Bị Bắt Ra Cửa

Chương 227: ZOMBIE NHỎ NỔI GIẬN





Từng câu nói của Thẩm Tu Trach vang vọng trong đầu cậu
Lâm An chậm rãi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đôi mắt hồng ngọc đỏ của cậu nhìn thẳng vào đám đông xung quanh
Cậu nhìn những người có bộ mặt dữ tợn kia, rõ ràng không quen biết, lúc này lại giống như họ có thâm cừu đại hận, căm thù họ, tức giận mắng nhiếc chì chiết họ, thậm chí hận sao không thể giết chết họ ngay lập tức vậy.Môi Lâm An run rẩy: “Câm miệng.”
Chỉ tiếc trong tình cảnh hỗn loạn này, không ai nghe thấy lời cậu
“Tất cả các người hãy câm miệng cho tôi!”
Theo tiếng hét của Lâm An lớp băng dưới chân nhanh chóng lan ra xung quanh
Lớp băng tránh qua Tiểu Phúc và ba người đồng đội, rồi lan rộng ra mọi hướng, tất cả người có mặt ở chiến trường đều bị đóng băng từ cổ trở xuống
Băng tiếp tục lan rộng, hướng về phía bên trong thành và cả mê cung bên ngoài thành
Tất cả các tòa nhà trong thành Băng Tuyết đều bị bao phủ bởi một lớp băng trong suốt như pha lê, người trên đường phố kinh hãi nhìn lớp băng như thể nó có sự sống, leo lên từ chân cho đến tận cổ
Bên ngoài thành, lớp băng trên đường mê cung dày lên thêm một vài tầng, đóng băng mọi dòng chất lỏng màu xanh
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ xung quanh như biến thành tượng băng, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng
Thành chủ và những người khác chưa kịp phản ứng đã bị đóng băng, cả cơ thể chỉ còn đầu là có thể cử động, trên mặt và lông mi thậm chí còn xuất hiện vết băng nhỏ
Cảm xúc tăng vọt lúc trước bị dập tắt theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, lạnh từ chân lên đến đầu cái lạnh thấu tận tim gan. 
Hiện giờ không ai dám lên tiếng
Trong số đó, vài dị năng giả hệ hỏa lén lút dùng năng lực của mình để làm tan lớp băng trên cơ thể, nhưng hoảng sợ khi phát hiện ra rằng lớp băng cứng đến mức không thể nào làm tan chảy
Rốt cuộc con zombie này là sao
Tại sao nó lại có sức mạnh đáng sợ như vậy? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lâm An ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ánh mắt lướt qua từng người một, những ánh mắt vừa rồi còn đầy căm ghét, thù hận, giờ đã tất cả đều chuyển thành sự hãi
Bọn họ đang sợ, sợ chính cậu, sợ dị năng của cậu, sợ rằng cậu sẽ xử đẹp bọn họ
Lần đầu tiên, Lâm An nhận thức rõ ràng về sức mạnh của mình, thì ra, chỉ cần sức mạnh đủ mạnh có thể khiến tất cả mọi người phải cúi đầu
Đôi mắt hồng ngọc đỏ của cậu lộ ra trước mắt mọi người,  Lâm An —  luôn cúi đầu trước mặt người khác, lại đang nhìn thẳng vào mọi người mà không hề tỏ ra yếu thế
Ánh sáng ban mai chiếu vào tòa thành băng trong suốt đồng thời chiếu rọi vào đôi mắt cậu, đồng tử đỏ rực như đang cháy, như những viên ngọc sáng lấp lánh
Những người bị ánh mắt cậu quét qua không dám nhìn thẳng, chỉ biết cúi đầu — phần cơ thể duy nhất có thể tự do cử động
Hiện tại người cúi đầu lại chính là bọn họ
“Giờ các người có thể nghe tôi nói được chưa?” Giọng nói của Lâm An rất nhẹ, nhưng giọng điệu không cho phép từ chối
Cậu rất lịch sự, nhưng trong tai những người khác, câu nói này như mang theo lời đe dọa chết người
“Chúng tôi xuống núi để ngăn chặn tang thi triều, sẽ không để bất cứ con nào vào thành Băng Tuyết
Còn các người chẳng cần phải làm gì cả, cứ ở đây là được rồi, đương nhiên cũng đừng nghĩ đến việc đổ nước thuốc vào mê cung
Thứ nước đó không giết được tôi, nhưng nếu các người chọc giận tôi thêm lần nữa, tôi sẽ biến thành Băng Tuyết này.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
ừm… thành một thành chết.”
Lâm An nói rất chậm, cậu hiếm khi nói nhiều trước mặt người khác, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cậu đe dọa ai đó, thậm chí còn không quen miệng đến mức cắn vào lưỡi, nhưng hiệu quả của câu nói này lại cực kỳ tốt
Giọng điệu chậm rãi như bàn tay xương trắng nõn đáng sợ nhẹ nhàng từ từ sau lưng bò lên người họ, cuối cùng bóp chặt cổ, khiến họ khó thở nhưng không dám phản kháng
Chênh lệch sức mạnh quá lớn, zombie này quá đáng sợ
Thành chủ là người duy nhất còn giữ tinh thần phản kháng, mặt ông ta đỏ bừng, dù toàn thân lạnh lẽo đến thấu xương nhưng mặt lại đỏ rực vì xấu hổ và tức giận
Trong suốt ba mươi năm làm thành chủ của thành Băng Tuyết ông chưa từng bị ai đe dọa huống hồ giờ người đang đe dọa ông lại là một con zombie
Là thành chủ của một thành, trước mặt bao nhiêu người, ông tuyệt đối không chấp nhận bị một con zombie uy hiếp được
“Cậu… cậu dám sao?” Thành chủ khó khăn nói ra câu này, không rõ là vì cơ thể bị đông cứng hay vì cơn giận dữ dồn nén trong ngực, giọng ông nghe như đang rít qua kẽ răng
Lâm An chậm rãi nhìn về phía thành chủ, gương mặt không biểu hiện gì, lạnh lùng như băng, gương mặt trắng bệch hoàn mỹ như búp bê quý giá đặt trong tủ kính, không hề có sự sống
Cậu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Ông nghĩ tôi không dám sao?”
Đúng là cậu không dám thiệt
Lâm An chưa bao giờ giết người, ngay cả việc lấy máu lột da thú trong rừng cũng do người khác làm, cậu luôn lấy cơ do mình mắc bệnh sạch sẽ để phải tự tay làm nhưng thật ra do cậu không dám mà thôi
Nhưng giờ đã khác, sự hiền lành và ngây thơ trước đây là vì chưa trải qua nỗi đau thấu tim, vì cán cân giận dữ lẫn độc ác của cậu chưa đủ nặng
“Nếu đồng đội của tôi thật sự chết…thì tôi dám.”
Lâm An mỉm cười với thành chủ, nụ cười đó chỉ là khóe miệng cong lên một chút xíu trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, nhưng trong mắt cậu lại là nghiêm túc đến bướng bĩnh, ngay sau đó cậu chậm rãi giơ một tay lên
“Rầm rầm!”
Căn nhà bên cạnh đột ngột đổ sập
Đó là căn nhà mà những người canh giữ cổng thành dùng để nghỉ ngơi và sưởi ấm vào ban đêm, ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất kiên cố
Nhiều người đã nhìn thấy, từ trên không và xung quanh ngôi nhà bỗng xuất hiện vô số cột băng khổng lồ, cột băng dày đặc rơi xuống, đâm thủng ngôi nhà đến nát bươm, chỉ trong chốc lát ngôi nhà đã biến thành một đống đổ nát
Năng lực hoa lệ và khủng khiếp đến mức không giống như con người có thể sở hữu, nhưng cũng đúng cậu đã không còn thuộc về con người mà là một zombie
Thành chủ im bặt, bị đôi mắt màu hồng ngọc đỏ của Lâm An nhìn chằm chằm, ông có cảm giác như đối phương muốn nhét tất cả những cột băng này nhọn hoắc này vào trong cơ thể mình
Lâm An hạ tay: “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
Xung quanh lặng như tờ
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Cậu  nhìn về phía đồng đội rồi nắm dây dẫn Tiểu Phúc rời khỏi cổng thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không chỉ những người dân của thành Băng Tuyết bị dọa sợ, mà ngay cả đồng đội cũng bị Lâm An đột nhiên nổi giận, làm cho kinh hãi
Họ đã từng thấy Lâm An nhút nhát e thẹn, cũng từng thấy cậu bình tĩnh vững vàng, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy cậu đe dọa người khác mà không hề biểu lộ cảm xúc, thậm chí còn dùng sức mạnh để buộc những người này phải phục tùng
Ô Đóa đầy nước mắt chực rơi, cô mới mười lăm tuổi tuy rằng trải qua các loại sóng to gió lớn, nhưng hôm nay bị nhiều người vây quanh mắng chửi, ném đá như vậy, bà nội cũng bởi vì do sơ sẩy mới mất tích, thậm chí Thẩm ca vì tìm bà cô mà sẽ chết
Tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ nhưng cô liều mạng nhịn bất an và ủy khuất không thể để nước mắt rơi xuống. 
Mãi đến khi Lâm An bộc phát sức mạnh uy hiếp ngược lại đám người rồi dẫn họ ra khỏi cổng thành, nước mắt cô mới tuôn rơi
Chỉ là lúc này, trong lòng cô không cảm thấy tủi thân, mà dồn nén nỗi tức giận
 
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android)
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.