[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ bọn họ muốn đến trung tâm thành phố tìm vật tư, chỉ có thể mang theo Lâm An, bởi vì Lâm An không hợp tác, Thẩm Tu Trạch liền tóm lấy con zombie nhỏ, đặt lên vai mình
Tiểu Phúc ở bên cạnh nhìn thấy thế muốn nhào lên cắn Thẩm Tu Trạch nhưng lại bị ánh mắt của anh dọa lui
Lâm An ở trên vai Thẩm Tu Trạch không ngừng giãy giụa, khi ý thức được mình sắp bị đem ra khỏi nhà, cậu liền ôm khung cửa không chịu đi
“Chỉ ra ngoài thôi mà sao cứ như ép cậu đi chết vậy?” Thẩm Tu Trạch không hiểu zombie này bị gì, thấy cậu không hợp tác, lạnh giọng nói: “Lộn xộn nữa tôi vứt cậu ở nhà!”
Thẩm Tu Trạch tự cảm nhận mình là một người tương đối thân thiện dễ gần nhưng trong mắt người khác không phải như vậy
Khi cặp mắt phượng hơi xếch đó nhìn người khác luôn luôn kiểu khinh thường, khi cười rộ lên cũng như kiểu trào phúng, nhất là lúc mặt không biểu cảm, càng giống bị ai đó chọc giận đang chờ thời cơ trả thù
Vì vậy, tuy diện mạo dáng người thuộc hàng top đỉnh cao nhưng không có nhiều người dám quyến rũ anh, thậm chí có nhiều người trong căn cứ còn cảm thấy Thẩm Tu Trạch là một người kiêu căng ngạo mạn
Bản thân anh cho rằng câu mình mới nói đó chỉ hơi lạnh lùng nhưng nghe vào tai người khác lại thành uy hiếp trắng trợn, như lạnh giọng gầm lên
Lâm An sợ đến mức cổ rụt lại, thút tha thút thít mà rơi nước mắt
Thẩm Tu Trạch: “……”
“Sao lại khóc
Tôi có mắng cậu đâu.” Anh chỉ có thể thả zombie nhỏ xuống, một tay lau nước mắt một tay đặt trên đỉnh đầu xoa xoa, cúi đầu dỗ dành: “Ngoan nào
Đi một lát thôi rồi về!”
Con zombie nhỏ không hiểu chỉ lo khóc
Từ Phóng nhìn qua mấy lần, lần nào cũng vẻ mặt khó tả, hắn biết lão đại được nửa năm nhưng chưa bao giờ thấy lão đại mình dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn
“Chậc.” Đối mặt Lâm An hoàn toàn không hiểu, anh chỉ có thể thừa dịp zombie nhỏ vẫn đang khóc nhè mà thả khung cửa ra, ôm người vào lòng: “Từ Phóng, ra ngoài nhớ đóng cửa cho kĩ.”
Con zombie nhỏ mất cảnh giác muốn tóm lấy khung cửa lần nữa, nhưng Thẩm Tu Trạch lại cố tình tránh đi, cuối cùng chỉ tóm được bịt xịt màu hường phấn đặt trên tủ
Nhìn thấy lão đại bế Lâm An đi ra ngoài, Từ Phóng sờ đầu Tiểu Phúc: “Tiểu Phúc, tang thi ở trung tâm thành phố quá nhiều, đến lúc đó tao sẽ không thể canh chừng mày được, mày ngoan ngoãn ở nhà coi nhà, chờ tối tao về dẫn mày ra ngoài chơi nha
Ngoan!”
Nói xong hắn đóng cửa đi ra ngoài
Còn chưa đi được vài bước, cánh cửa phía sau ‘cạch’ một tiếng mở ra — Tiểu Phúc ngậm dây dắt trong miệng chạy ra khỏi cửa, chạy đến dưới chân Từ Phóng ngẩng đầu nhìn hắn
Tiểu Phúc: “Hừ ư ử ~”
Từ Phóng :.....
Thẩm Tu Trạch bế tiểu tang thi xuống, dọc đường không cho cậu có thể chạm vào bất cứ thứ gì có thể nắm được, cho mãi đến khi xuống tới xe dưới lầu, mở cửa sau nhét người vào
Không còn nơi nào để trốn, Lâm An chỉ có thể cúi đầu rúc vào góc ghế sau, vô thức ôm lấy bình tưới xịt màu hường trong tay
Thẩm Tu Trạch ngồi ở ghế phụ đợi một lúc Từ Phóng mới xuống, hơn nữa tay còn dắt theo con chó
“Cậu mang theo nó làm gì?”
“Há há, lão đại, anh không biết, Tiểu Phúc biết mở cửa, nếu như chúng ta đi nó mở cửa chạy ra tìm bị tang thi xung quanh phát hiện thế không phải càng nguy hiểm hơn sao
Em thấy thôi thì cứ mang nó theo cho an toàn.”
Mở cửa sau, Tiểu Phúc lập tức nhảy lên, dựa vào người chủ nhân của mình
Từ Phóng nhét ba lô sau lưng vào sau đó đóng cửa xe lại, đi đến ghế lái
Nhìn chiếc ba lô phồng lên phía sau, rõ ràng đó là hàng dự trữ của Lâm An, một chiếc ba lô du lịch chuyên dùng cho những chuyến phiêu lưu nơi hoang dã
“Trong đó có gì?” Thẩm Tu Trạch hỏi
“Em đã chuẩn bị một ít đồ ăn cho Tiểu Phúc
Trên đường đi chúng ta có thể tìm được thức ăn, nhưng chó không ăn được nhiều nên em mang theo một ít.”
Thẩm Tu Trạch: “...Được rồi, trên đường đi tôi trông chừng Lâm An
Cậu chịu trách nhiệm con chó này, đảm bảo nó không bị lạc.”
Từ Phóng khởi động xe, nói “được.”- Cá mặn thời @ vs TYT
Bọn họ đoán Lâm An thu hút tang thi đột biến đã rất nguy hiểm, nhưng thật ra trong tình huống hiện tại hấp dẫn tang thi bình thường càng nguy hiểm hơn
Trung tâm thành phố Sở Hi từng có lượng người rất đông nên hiện tại có vô số thây ma lang thang trên đường phố, ngửi được mùi con người chúng chen chúc nhào tới
Chiếc xe màu trắng mà họ lái bị đám tang thi dày đặc áp đảo
Lâm An ngồi ở ghế sau, nhìn đám tang thi xấu xí bẩn thỉu ở bên ngoài, nhịn không được dùng bình xịt nhỏ vịt vào cửa kính
Trông cậu không có vẻ sợ hãi, nhưng lũ tang thi bên ngoài quá bẩn thỉu, quần áo rách rưới, răng nanh đen vàng khiến cho zombie nhỏ mắc bệnh ở sạch có chút khó chịu, nhưng dị năng còn chưa phục hồi hoàn toàn, cùng lắm chỉ có thể dùng nước tưới vào mặt đầu trọc hoặc bơm nước vào bình xịt nhỏ trong tay, không có cách nào tạo ra vòi rồng cả
Thế nên bây giờ mình chỉ có thể dùng bình xịt nhỏ xịt lên kính xe thôi, nghĩ xịt kiểu này sẽ sạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa, trên đường đi đã xịt quanh bốn phía trong xe, zombie nhỏ cho rằng mình đang cầm nước khử trùng, thực ra đó chỉ là nước mà cậu dùng dị năng của mình bơm vào
Lúc đầu khi nhìn thấy tang thi ùa tới quanh xe, Tiểu Phúc rất sợ cứ dính chặt vào chân chủ nhân, sau khi nó phát hiện những tang thi bên ngoài không thể vào được, lập tức có tinh thần, đặt hai chân lên rìa mép cửa sổ, hướng ra bên ngoài — “ Gâu gâu gâu~”
Tang thi quá nhiều xe không thể tiếp tục di chuyển, Từ Phóng quay sang nhìn lão đại của mình
Hai người đã quen với cảnh tượng như vậy, Thẩm Tu Trạch ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài, giây tiếp theo, đám tang thi vây quanh bên ngoài bị đều bốc cháy
Bởi vì quá đông nên ngọn lửa trên người tang thi nhanh chóng đốt cháy đồng loại xung quanh, một lúc sau, một đám lớn tang thi quanh xe chìm trong biển lửa
Từ Phóng khởi động xe, đạp ga — vọt vào biển lửa phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]