Tiểu Phúc ngồi xổm bên cạnh, vẫy đuôi, bây giờ nó rất thích chơi trò chơi được gọi tên chủ nhân, chỉ cần được gọi là nó sẽ rất vui vẻ Lâm An nhìn con chó bên cạnh, cái đuôi lông lá vẫy qua vẫy lại, có chút chóng mặt “Phúc.”
Lâm An nghe hiểu những lời này, chủ yếu do mấy ngày nay trước khi mọi người dạy cậu nói tên mình, luôn phải hỏi tên Tiểu Phúc trước một lần, cho dù nghe không hiểu cũng đã sinh ra phản xạ có điều kiện Lâm An giờ có thể phát âm rõ ràng tên của Tiểu Phúc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tiểu Phúc vui vẻ lắc đuôi đi tới đi lui trong xe, bước chân nhẹ nhàng mà đắc ý, có loại cảm giác rất khoe khoang Sau đó, Thẩm Tu Trạch bắt đầu không ngừng chỉ vào mình, yêu cầu Lâm An gọi tên mình Nhưng cho dù anh nói đến cổ họng bốc khói, Lâm An cũng không đáp lại, như thể không nghe hiểu anh đang nói cái gì, ánh mắt tan rã mà nhìn chằm chằm mặt đất Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An không phối hợp, nhíu mày trầm tư một lát, bỗng nhiên đứng dậy đi tới tủ trong xe lấy ra một thứ — khung ảnh đặt trên đầu giường của Lâm An, bức ảnh gia đình bên người, lúc thu dọn anh cũng mang theo cho cậu Nếu như nhất định phải tiếp xúc từ sự vật quen thuộc mới kích thích được vậy khung ảnh này cũng coi như vật quen thuộc Thẩm Tu Trạch chỉ vào người trong khung ảnh, dạy Lâm An nói cha mẹ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nếu có những người khác ở đây, Thẩm Tu Trạch sẽ không làm chuyện như vậy, dù sao anh cũng có chút gánh nặng hình tượng, nhưng giờ không có người khác, không ai nghe được thế thì thoải mái Chỉ vào người đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi trong khung ảnh dạy cho Lâm An từng chữ Thẩm Tu Trạch đọc thật lâu, nhưng Lâm An vẫn không có phản ứng, ngay khi anh cho rằng phương thức này cũng không có hiệu quả, Lâm An ngồi đối diện chậm rãi vươn tay ra, mục tiêu là khung ảnh kia Đưa khung ảnh cho đối phương, zombie nhỏ lập tức nắm chặt khung ảnh rụt lại Nhìn người trong khung ảnh, đôi mắt tan rã của Lâm An dần dần có tiêu cự Thẩm Tu Trạch nhìn chằm chằm Lâm An, còn Lâm An thì nhìn không chớp mắt vào một nhà ba người hạnh phúc trong ảnh Đợi thật lâu thật lâu, hốc mắt zombie nhỏ chậm rãi đỏ lên, nước mắt hột nào hột nấy thi nhau rơi xuống khung ảnh “Cha mẹ.”
Lâm An lặp lại. - Cá mặn thời @ vs TYT
Sau đó cậu cứ ôm khung ảnh, đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nghe được Thẩm Tu Trạch nói chuyện, cũng không nhìn thấy Tiểu Phúc đang bảo vệ trước mặt mình — cảnh giác nhìn Thẩm Tu Trạch Thẩm Tu Trạch: “.. Lần này thật sự không phải tao chọc khóc.”
Ánh mắt Tiểu Phúc cảnh giác nhìn Thẩm Tu Trạch, tuy rằng nó nghe không hiểu đối phương nói cái gì, nhưng từ góc độ chó mập mà xem, chính là tên này đang khi dễ chủ nhân Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, Tiểu Phúc nhớ rõ mấy lần chủ nhân khóc đều do con hàng này, còn đe doạ nó nữa!! Tiểu Phúc hộ chủ nhe răng với Thẩm Tu Trạch, cực kỳ hung dữ “Hả?” Thẩm Tu Trạch nhíu mày, ánh mắt bỗng nhiên mang theo sắc bén, tuy rằng vô ý thức, nhưng biểu tình hung ác thành công hù dọa chó mập Tiểu Phúc: Yên lặng dời tầm mắt, tựa đầu vào người chủ nhân tìm kiếm sự an ủi Thật đáng sợ quá Hu hu~~
Lâm An ôm khung ảnh khóc mãi, Thẩm Tu Trạch giả vờ muốn rút khung ảnh ra, lại bị zombie nhỏ nắm chặt khung ảnh giấu ở trong ngực, tuy rằng đầu óc còn không tỉnh táo, nhưng theo bản năng cậu biết đây là bảo bối của mình Qua hồi lâu, zombie nhỏ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, miệng khẽ run rẩy, như muốn nói chuyện Thẩm Tu Trạch: Đây là khôi phục Lâm An cố gắng nói chuyện, muốn nói ra ý niệm khắc sâu ở trong lòng mình “Tôi muốn…cha. mẹ.”
Cậu giống như một đứa trẻ lạc đường, cố chấp muốn tìm lại cha mẹ mình Thẩm Tu Trạch: “.. Cái này hơi khó.”
Điều này bảo anh đi đâu tìm, từ những lời rác rưởi Giang Lai Húc nói lúc trước có thể biết được cha mẹ Lâm An hiển nhiên đã không còn nữa Lâm An không được đáp lại, chậm rãi chuyển động tầm mắt, RV nhìn chung quanh xe RV một vòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Rõ ràng mấy ngày nay xe RV mỗi một góc đều do cậu quét dọn, cậu hẳn là người quen thuộc cấu tạo trong xe RV nhất nhưng vẻ mặt Lâm An mờ mịt, cậu không phải đang xem xe mà đang tìm người Trong xe cũng không có người cậu muốn tìm, hi vọng trong mắt vừa mới xuất hiện đã mất đi, từ từ cụp mắt xuống, đôi mắt đỏ hoe không còn nước mắt nữa “Cậu còn nhớ tôi là ai không?” Thẩm Tu Trạch hỏi, anh thật sự không phân biệt được Lâm An đã hồi phục hay chưa, nhưng rõ ràng tấm hình chụp của cha mẹ đã kích thích cậu ấy vô cùng lớn Lâm An không nói chuyện, trong đầu hết thảy ký ức tựa như bị một tấm màn che phủ, mông lung hư ảo Cậu nhìn thấy một đôi nam nữ không nhìn rõ gương mặt bảo cậu chờ đợi bọn họ, cậu đã đợi rất lâu nhưng không đợi được gì cả Cậu còn nhớ mình có một chú chó tên là Tiểu Phúc, rất ngoan ngoãn và đáng yêu Những ký ức khác vẫn đang ngủ say, hoặc có lẽ do bản thân không muốn nhớ lại “Tôi tên Thẩm Tu Trạch, có ấn tượng gì không?”
Người trước mặt vẫn không ngừng nói chuyện, Lâm An tuy rằng mơ hồ cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng không biết đối phương, khí thế Thẩm Tu Trạch rất mạnh, hơn nữa đôi mắt phượng kia như thể đang miệt thị người khác, cho dù cố gắng bày ra bộ dáng ôn hòa cỡ nào hiệu quả cũng không khá hơn là bao Thẩm Tu Trạch là dạng người cho dù người bình thường tình cờ gặp phải trên đường cũng vô thức tránh đi, càng miễn bàn đến một người mắc chứng sợ xãi xã hội như Lâm An, kiểu người này đối với cậu như thể hận không thể làm mình biến mất luôn trước mắt đối phương Lâm An theo bản năng trốn sang một bên Bên cạnh chính là Tiểu Phúc, chủ nhân và con chó rúc vào nhau, sợ y như nhau Thẩm Tu Trạch cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng thấy ở đâu đó, nói mới nhớ, khi anh phát hiện thiên thạch bị Lâm An ăn mất, chủ tớ nhà này đều có bộ dạng tương tự “Cậu không nhớ sao Lúc đó tôi bị thương được cậu mang về nhà, đầu bị đập, còn thiếu chút nữa bị cậu ăn tươi.” Thẩm Tu Trạch bắt đầu lật lại nợ cũ, thậm chí còn cố ý phóng đại tình huống của bản thân: “Đến bây giờ thỉnh thoảng đầu vẫn nhói.”
Khi nhìn thấy ảnh chụp Lâm An khôi phục được một ít, chỉ có thể nghe hiểu mấy từ, bây giờ vậy mà đại khái có thể nghe hiểu Thẩm Tu Trạch nói cái gì Nhưng nghe hiểu thì hiểu, nhưng đại não vẫn chưa theo kịp, cậu bây giờ vẫn là zombie cũng có thể nghe được hơi thở trên người đối phương, thậm chí vì khôi phục một ít thần trí mà bản năng thèm ăn uống kia cũng bị gợi lên “Xin…xin lỗi.” Lâm An trong đầu suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng phun ra một câu xin lỗi “Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, nhưng cậu phải nhớ kỹ tên tôi, tôi là Thẩm Tu Trạch, nào, đọc theo một lần.” Thẩm Tu Trạch vẫn không từ bỏ việc phải là người đầu tiên dạy cho đối phương biết tên của mình Lâm An chậm rãi tự hỏi xem đối phương đang nói cái gì, đại não bị virut zombie ăn mòn không dễ dàng gì mà khôi phục hoàn toàn, cuối cùng lại nói thêm lời xin lỗi Thẩm Tu Trạch không phải muốn nghe lời này, anh xắn tay áo lên, dạy Lâm An tên của mình hết lần này đến lần khác ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android) Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.